Một đoàn người vừa đi vào trong viện, cửa lớn đã truyền tới tiếng pháo nổ bùm bùm, là đội ngũ đón dâu trở về.
Thẩm Chính đang cưỡi con ngựa cao to ở đằng trước, phía sau là hai bạn lang Triệu Tam Ngưu và Triệu Tứ Đản, bên cạnh A Phúc và Trình Giáp đang đốt pháo, sau nữa là đội ngũ khua chiêng gõ trống, tiếp đó là bà mai dẫn kiệu hoa, còn có các nha hoàn bà tử bồi giá của Lâm gia, một đoàn người tấp nập, náo nhiệt cực kỳ.
Đi tới cổng chính, Thẩm Chính trở người xuống ngựa, dựa theo tập tục mời tân nương tử xuống kiệu, toàn phúc bà tử đặt dải lụa hoa đỏ to vào trong tay hai người, hai người sóng vai đi vào trong trạch viện.
“Thân thích hảo hữu cùng xem lễ, tân lang tân nương tới bái đường!”
Trong lời nói hay như hát của bà mai, một đôi tân nhân đi tới trước đại đường.
Hai người đang ngồi trước đường, Thẩm lão phu nhân và Thẩm Đông Minh, hai người đều mặt mày vui sướng, có cảm giác khuây khỏa khi nhà mình có nhi tử trưởng thành.
Trình Loan Loan đứng bên cạnh xem lễ, cũng cảm thấy vui mừng cho đôi tân nhân này.
Năm nay Tiểu Chính hai mươi mốt tuổi, Lâm tiểu thư hai mươi tuổi, ở thời đại này, đã được coi là thặng nam thặng nữ lớn tuổi rồi, nhưng họ nguyện ý chờ đợi nhau.
Ở thời đại phong kiến, trong tình huống phần lớn mọi người đều là cha mẹ sắp đặt hôn nhân, họ có thể tìm được ý trung nhân, thật sự rất may mắn.
“Nhất bái, lưỡng tính hợp hôn.”
“Tái bái, phu thê hảo hợp.”
“Tam bái, con cháu đuề huề.”
“Lễ thành, đưa vào động phòng!”
Thẩm Chính vui vẻ tới mức khóe miệng nhếch tới mang tai, rạng rỡ mặt mày dẫn tân nương tử đi về hướng tân phòng.
Mà bên viện cũng chính thức khai tiệc.
Mọi người tự tìm chỗ ngồi, vừa ăn vừa nói chuyện.
“Lão phu nhân sau này không cần mệt như vậy nữa rồi.” Lục Ánh Tuyết cười nói: “Nghe Lâm phu nhân nói, Lâm tiểu thư rất giỏi quản gia, sau này có tức phụ của tiểu Chính quản gia, lão nhân gia ngài cứ yên tâm hưởng phúc đi.”
Nguyễn phu nhân tiếp lời nói: “Mấy nhi tử đầu của ta cưới thê tử, thứ ta coi trọng nhất cũng là năng lực quản gia, nhi tức phụ giỏi giang, người làm mẹ chồng có thể đỡ nhọc lòng.”
“Ai nói không phải chứ.” Trình Loan Loan lĩnh hội sâu sắc: “Thê tử của lão đại lão nhị nhà ta đều giỏi, năm nay lão tam đã mười chín rồi, nhân duyên còn không biết ở đâu, nó tính tình lỗ mãng, có hơi ngốc, ta cũng hi vọng tìm được một tức phụ giỏi giang, nghĩ thôi cũng cảm thấy đau đầu.”
“Ta mới đau đầu!” Nguyễn phu nhân nhìn sang hướng của nữ nhi nhà mình: “Các người nhìn xem, nó có chỗ nào giống nữ nhi gia, không biết nữ công, không biết cầm kỵ thi họa, quản lý công việc vặt càng không thông, nói một câu không sợ các người chê cười, ta đã định nuôi khuê nữ này cả đời rồi, ế thì ế thôi, dù sao Nguyễn gia cũng nuôi nổi.”
Trình Loan Loan nhìn sang, thấy Nguyễn Minh Châu ngồi một bàn với một đám nam tử uống rượu, nói chuyện trên trời dưới đất, rất tùy ý.
Khi tân lang quan Thẩm Chính đi ra, bàn nam tử này nhanh chóng đứng dậy vây lấy tân lang quan, cứ đòi tân lang uống rượu, Nguyễn Minh Châu cũng theo hóng náo nhiệt.
Thẩm Chính cũng biết không thoát được, ly rượu mọi người đưa tới hắn đều nhận lấy, uống từng ly từng ly.
“Các người cũng thâm quá rồi.” Triệu Tam Ngưu chen vào: “Ta là đệ đệ của tân lang quan, tân lang quan không uống nổi, ta uống!”
“Yo, Triệu Cảnh Vu, hôm nay trông ngươi không tồi nha!” Nguyễn Minh Châu đánh giá hắn, một thân y phục màu đỏ sẫm, chỉnh tề hơn y phục của quân doanh nhiều, nàng cầm ly rượu lên đưa tới: “Ta không kính tân lang quan nữa, đặc biệt uống cùng ngươi, ngươi dám không?”
Triệu Cảnh Ngưu cạn lời nhìn nàng: “Ta không uống với nữ tử…”
“Thôi ngươi im đi!” Nguyễn Minh Châu hung hăng giẫm chân hắn một cái: “Hôm nay ta là Nguyễn công tử, ngươi không uống với ta cũng được, ta đi uống với tân lang quan, xem tân lang quan có thể chống được ta mấy ly!”
Nàng lập tức bắt được chặn đường của Thẩm Chính.
Triệu Tam Ngưu bất đắc dĩ, chỉ đành uống cùng nàng, người bên cạnh không biết quan hệ giữa hai người họ, tưởng chỉ là đùa vui, còn ở bên cạnh đùa giỡn.
“Nguyễn công tử, ngươi là nhi tử của Phiêu Kỵ đại tướng quân, phương diện uống rượu này chúng ta không thể thua!”
“Triệu tam công tử, nương ngươi là Tuệ phu nhân, Tuệ phu nhân là tấm gương của nữ tử, ngươi cũng phải làm tấm gương của nam tử, phải uống quỵ Nguyễn công tử!”
Triệu Tam Ngưu đập bàn: “Uống!”
Nguyễn Minh Châu giẫm chân lên ghế: “Rót trước mười ly!”
Đầu của Nguyễn phu nhân ở đằng xa đã nổ tung ra cả rồi, đứng dậy muốn xông tới.
Trình Loan Loan kéo bà lại, lên tiếng: “Châu Châu có tính cách gì cần ta nói sao, lúc này tỷ tới không cho nó uống rượu, nó nổi tính lên sẽ không màng không quản. Nghĩ theo hướng tốt, nó không lén uống rượu với nam nhân mà là quang minh chính đại uống ở đây, uống say cũng có người chăm sóc không phải sao? Lần này uống đủ, sau khi biết sự khó chịu khi say rượu, sau này dĩ nhiên sẽ không uống nữa.”
Nguyễn phu nhân âu sầu.
Nha đầu này quả thực thích uống rượu, luôn lén lút uống, bởi vì sợ bị phát hiện, cũng không dám uống say.
Có lẽ lần này uống say thật sự có thể rút ra bài học, nếu không ai có tinh thần ngày nào cũng canh…