Đông Hoa bị đụng lảo đảo ngã xuống đất.
Nàng đang muốn lên tiếng chửi to, đã thấy tiểu cô nương đụng ngã mình lăn lê bò lết chạy đi.
Nàng chưa kịp nói gì, phía trước đột nhiên có bốn năm đại hán vạm vỡ chạy tới, bao vây nàng lại.
“Nha đầu thối, còn muốn chạy.”
“Xem ngươi chạy đi đâu, bắt nàng ta lại!”
Đại hán vạm vỡ trước mặt tóm cổ áo của Đông Hoa, xách nàng lên.
Cả người Đông Hoa ngơ ra.
Nhưng đầu óc nàng lanh lợi, vẫn được tính là thông minh, trong tích tắc ngắn ngủi đã hiểu ra là chuyện gì.
Nàng nói to: “Người các ngươi muốn bắt là nàng ta…”
Nàng chỉ về hướng tiểu cô nương kia chạy đi, kết quả tiểu cô nương đó đã sớm mất dạng rồi.
“Các ngươi bắt nhầm người rồi!” Đông Hoa cả kinh nói: “Người các ngươi bắt mặc váy màu hồng, ta là y phục màu vàng, thật sự là các người lầm rồi!”
Mấy đại hán vạm vỡ nhìn nàng một lúc, sau đó nhìn nhau.
Rõ ràng họ đã không thể đuổi theo bắt nha đầu thối đã chạy mất lúc nãy nữa, nếu tay không trở về, lão đại nhất định sẽ mắng c.h.ế.t họ.
Chi bằng bắt nha đầu này cho rồi, dù sao trông cũng rất xinh đẹp…
“Bớt phí lời!” Đại hán dẫn đầu trực tiếp vác Đông Hoa lên vai: “Thành thật một chút!”
Đông Hoa sợ tới tái mặt.
Đây là cưỡng đoạt dân nữ ngay trên phố.
Nàng hét to: “Các vị thúc thúc bá bá thẩm, cứu mạng, cứu ta với…”
Xung quanh có không ít người đi đường, nhìn thấy động tĩnh bên này đều dừng bước lại, nhưng bởi vì không biết là chuyện gì nên họ không tiến lên.
Đại hán dẫn đầu liếc mắt nói: “Đây là hạ nhân bỏ trốn, nha đầu đã ký khế ước bán thân bỏ trốn, cho dù là đánh c.h.ế.t cũng không ai dám quản, làm sao, các ngươi muốn nhúng tay vào chuyện của nhà người khác?”
Một số thúc bá nhiệt tình nghe vậy, lập tức giải tán.
Đông Hoa vội vàng móc bạc từ trong tay áo: “Ai cứu ta, ta cho tiền người đó – a!”
Ót của nàng đột nhiên truyền tới cơn đau dữ dội, chỉ kịp cả kinh một tiếng rồi không biết gì nữa hết.
Lúc tỉnh lại lần nữa, xung quanh một mảnh tối đen, cũng không biết mình đang ở đâu.
Nàng đứng bật dậy, sờ sờ bên dưới, là mặt đất lạnh băng, nàng chỉ nhúc nhích, đầu đã cực kỳ đau đớn.
“Nương nó, thế mà lại đánh ngất ta.” Đông Hoa tức giận mắng to: “Biết ta là ai không, dám đối xử với ta như vậy, ta phải quay về nói với đại bá nương, để đại bá nương tiễn toàn bộ mấy tên vương bát đản các ngươi vào trong đại lao… Ài yo nương nó, đau đầu, đau c.h.ế.t ta rồi!”
Nàng hùng hổ đứng dậy, đợi sau khi mắt thích ứng với bóng tối, mới phát hiện đây là một căn gác nhỏ, ở chỗ cao có một ô cửa sổ nho nhỏ, bởi vì là buổi tối, ô cửa sổ cũng không có ánh sáng chiếu vào, cả căn phòng đều bị bóng tối bao phủ, nỗi sợ hãi trong lòng vô hình bị phóng đại lên nhiều lần.
“Hu hu hu…” Nàng co người trong góc bật khóc: “Ta sai rồi, ta không nên bảo Trình Ất đại ca và Thu Hoa tỷ về trước, hu hu hu, đại bá nương cứu ta con…”
“Có thể đừng khóc nữa không.”
Một bên khác trong góc, đột nhiên truyền tới một giọng nói của nam hài.
Đông Hoa giật mình, trừng to mắt, cố gắng nhìn sang hướng đó, cuối cùng nhìn thấy một thân ảnh đen hơn trong bóng tối, bên đó tựa hồ còn có một người.
Nàng sợ hãi hỏi: “Ngươi là ai…”
Giọng nói của nàng còn mang theo nghẹn ngào, cố gắng nín khóc, không để mình khóc thành tiếng.
“Ta giống ngươi, đều bị bắt tới.” Nam hài lạnh giọng nói: “Đợi lát nữa còn có thời điểm cho ngươi khóc, bây giờ tiết kiệm chút thể lực đi.”