Nghe thấy hắn cũng là người bị bắt tới, Đông Hoa thở phào nhẹ nhõm.
Nàng lò mò bò tới, dừng lại ở chỗ cách nam hài một chút, dịu giọng nói: “Cái gì gọi là đợi lát nữa còn có thời điểm cho ta khóc?”
“Đây là ngày thứ năm ta ở đây.” Giọng nói của nam hài thanh lạnh: “Năm ngày này, tổng cộng có mười một nữ hài tầm cỡ ngươi bị bắt vào, các nàng cùng lắm chỉ ở đây một đêm liền bị dẫn đi, cụ thể dẫn đi đâu…”
Nói tới đây, hắn ngừng lại, cụ thể dẫn đi đâu, hắn cũng không biết, tất cả chỉ là suy đoán mà thôi.
Hắn là ngoài ý muốn bị bắt tới, bởi vì hắn là nam tử cho nên may mắn thoát khỏi vận mệnh bị đưa đi, nhưng năm ngày ở đây, hắn cũng rất khó chịu.
Cũng không biết người nhà hắn đã sốt ruột đến mức nào rồi, có báo quan chưa, sau khi báo quan cũng không tìm thấy hắn, có phải cha nương đều sắp điên rồi không…
“Có phải sẽ bị bán tới thanh lâu không?” Đông Hoa trợn tròn mắt: “Kinh thành dưới chân thiên tử, tại sao có chuyện như thế này xảy ra, nhiều nữ hài bị bắt bị bán như vậy, không có ai tra sao…Ể, âm thanh gì vậy?”
Nàng nói tới một nửa, nghe được âm thanh kỳ quái.
Tai di chuyển theo âm thanh, cách nam hài ngày càng gần, nàng kinh ngạc nói: “Hóa ra là ngươi đói bụng rồi.”
“Năm ngày nay, mỗi ngày chỉ có một bát cháo, đương nhiên sẽ đói.” Nam hài ôm bụng, cách nàng xa một chút: “Ngươi nghỉ ngơi cho tốt, bảo tồn thể lực, ngày mai lúc họ dẫn ngươi ra ngoài, nghĩ cách bỏ chạy, ngươi chỉ có một cơ hội này.”
“Ta cũng đói rồi.” Đông Hoa móc ra một túi điểm tâm từ trong tay áo: “Cũng may ta thích mang theo đồ ăn trên người, chia cho ngươi một nửa.”
Nam hài vốn không muốn nhận, nhưng bụng thực sự quá đói, đói tới mức ngay cả sức lực đứng dậy hắn cũng không có, hắn vô cùng không có cốt khí nhận ba bốn miếng điểm tâm, chậm rãi ăn.
Đông Hoa chưa ăn cơm tối, quả thực rất đói, nhét từng miếng lớn điểm tâm vào trong miệng, bất cẩn mắc nghẹn.
“Khụ khụ khụ…” Nàng suýt chút bị nghẹn chết: “Nước, cho ta nước…”
Nam hài vội vỗ lưng nàng: “Ở đây không có nước.”
“Ta, ta có!” Nàng ho kịch liệt: “Trên hông ta treo ống trúc, lấy, lấy ra… khụ khụ khụ!”
Nam hài vội lấy ống trúc xuống, lại ngửi được mùi thơm ngọt, dường như bên trong này vốn không phải là nước.
Đông Hoa nhận ống trúc, uống từng ngụm lớn, đây là trà ngọt ban ngày nàng mua trên phố, đặc biệt đựng vào trong ống trúc, lúc muốn uống thì uống một ngụm, không biết ngon bao nhiêu.
“Quá ngon, chỗ ta còn có một ống trúc, cho ngươi đó.” Đông Hoa lấy một ống trúc trên hông đưa tới: “Vừa nãy cảm ơn ngươi, ta tên Triệu Đông Hoa, ngươi tên gì?”
“Ta tên Lê Hạo Dương.” Nam hài khựng lại: “Ngươi là nữ tử, không nên nói khuê danh cho ngoại nam biết.”
“Người kinh thành các ngươi thích chú trọng lung tung như vậy nhỉ, đặt ra một số quy tắc khó hiểu.” Đông Hoa hừ một tiếng: “Không phải tên là để người ta gọi sao, giấu diếm vậy thì đừng đặt tên, cả đời cũng sẽ không có ai biết, ở thôn chúng ta, đôi bên gọi tên nhau, không ai cảm thấy có gì…”
Nàng nói mãi nói mãi, mệt rồi buồn ngủ, dựa vào tường từ từ ngủ thiếp đi.
Chỗ nàng vẫn tính là yên tĩnh, bên trạch tử của Trình Loan Loan lại nháo nhào lên.
Triệu lão thái thái và Tôn thị đều cho rằng Đông Hoa sẽ về muộn một chút, ai biết trời càng ngày càng tối, thấy đã không còn sớm nữa nhưng vẫn chưa thấy bóng dáng của nha đầu này.
Trình Loan Loan không đợi nữa, nhanh chóng sắp xếp tất cả gã sai vặt trong nhà ra ngoài tìm.
Hỏi thăm xung quanh một hồi mới biết Đông Hoa bị bốn năm tên đại hán vạm vỡ bắt đi trên phố.
Bởi vì mấy đại hán đó nói Đông Hoa là gia nô bỏ trốn cho nên không có bất cứ ai báo quan.
Mà lúc này, đã trôi qua hai canh giờ kể từ lúc Đông Hoa bị bắt.