Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

“Là ta sai rồi!” Tôn thị tái mặt: “Đại tẩu đã sớm nói ra ngoài tìm người, là ta vẫn luôn ngăn cản không cho, nếu Đông Hoa xảy ra chuyện gì, ta cũng không sống nữa!”
Xuân Hoa vội vàng đỡ Tôn thị: “Đông Hoa xưa nay lanh lợi, sẽ không xảy ra chuyện đâu…”
“Ta đi báo quan!” Triệu lão đầu tử trầm giọng nói: “Ai có thể ngờ rằng kinh thành sẽ xảy ra chuyện như thế này, không ai được tự trách, mau tìm thấy người mới là quan trọng.”
Sắc mặt Trình Loan Loan sầm lại nói: “Hoàng thành dưới chân thiên tử, ngay trước mặt mọi người, đám người đó lại dám bắt người giữa phố, chắc là có chỗ dựa…Nhị thúc tam thúc, các đệ và cha cùng đi báo quan, ta đến phủ Nguyễn tướng quân một chuyến, Đại Sơn Nhị Cẩu, các con tiếp tục sắp xếp người hỏi thăm tin tức…”
Sau khi nàng sắp xếp xong việc, không ngồi xe ngựa mà trực tiếp cưỡi ngựa tới Nguyễn phủ.
Lúc này tầm độ giờ tý, trên phố chỉ có lác đác vài người, cả hoàng thành đều chìm trong giấc ngủ, tiếng vó ngựa cực kỳ thu hút sự chú ý.
Trình Loan Loan không quan tâm nhiều như thế, tăng tốc độ tới Nguyễn phủ, Trình Giáp trở người xuống ngựa, đi lên bậc thềm gõ cửa.
Một gia đinh ngáp một cái tới mở cửa, vừa thấy là Tuệ phu nhân, lập tức hành lễ, sau đó vội vã đi vào bẩm báo.
Nguyễn gia là thế gia võ tướng, Phiêu Kỵ đại tướng quân Nguyễn Kinh Vĩ tay nắm binh quyền, một người có quyền lực thực tế, mạnh hơn một phụ nhân chỉ có cáo mệnh như nàng nhiều.
Có Nguyễn gia xuất binh hỗ trợ tìm kiếm, cả kinh thành đều sắp bị lật lên.
Lúc gần sáng, vẫn chưa tìm được tung tích của Đông Hoa.
“Tuệ phu nhân đừng lo.” Nguyễn tướng quân trấn an nói: “Ta lấy danh nghĩa tuần tra phản đảng phong tỏa kinh thành, tra khám nhà nhà hộ hộ, nhất định tìm điệt nữ của Tuệ phu nhân về.”
Trình Loan Loan mặt mày mệt mỏi: “Nguyễn tướng quân có thể sẽ đắc tội không ít người.”
Tối qua chủ yếu là tra khám những nơi ở hẻm nhỏ đường phố, nhà bách tính bình thường, tửu lâu thanh lâu quán trà…
Tiếp theo có thể phải đến phủ của người quyền quý tra khám, như vậy chắc chắn sẽ khiến người quyền quý bất mãn.
Nhưng Trình Loan Loan đã hết cách, thời gian kéo dài càng lâu, Đông Hoa càng nguy hiểm.
Năm năm trước khi vừa tới thế giới này, quả thực nàng không thích Đông Hoa, nhưng tiếp xúc với nhau năm năm, ai có thể không có tình cảm?
Lúc hai người đang nói chuyện, hạ nhân vội vã tới báo: “Minh công công tới rồi.”
Minh công công thần sắc vội vã mà tới, sau khi hành lễ lên tiếng nói: “Hôm nay hoàng thượng cũng tới, đã nghe nói chuyện của chất nữ Tuệ phu nhân, lập tức hạ khẩu dụ, lệnh Nguyễn tướng quân phải tìm được chất nữ của Tuệ phu nhân về, nếu cần cấm vệ quân hỗ trợ, hoàng thượng sẽ lập tức phái cấm vệ quân tới.”
Trình Loan Loan cảm động trong lòng: “Xin phiền Minh công công thay thần phụ cảm tạ thánh ân, đợi chất nữ của thần phụ bình an trở về, thần phụ nhất định sẽ tiến cung cảm tạ.”
Có khẩu dụ của hoàng thượng, Nguyễn tướng quân càng sẽ không kiêng dè tâm trạng của những quyền quý đó, dẫn người gõ cửa từng nhà, tra khám từng hộ.
Sắc trời dần sáng lên, ánh mặt trời từ ô cửa sổ cao cao chiếu vào.
Đông Hoa dụi mắt ngồi dậy, mãi một lúc mới phản ứng lại, gương mặt nhỏ lập tức xị xuống.
Mượn ánh mặt trời, lúc này nàng mới nhìn rõ nam hài đã nói chuyện rất lâu với nàng đêm qua, ước chừng mười ba mười bốn tuổi, sắc mặt rất nhợt nhạt, chắc là đói lâu rồi.
Trông hắn cũng khá tuấn tú, đại khái là dáng vẻ tiểu sinh mặt trắng viết trong thoại bản.
Nàng đẩy nam hài một cái: “Này, Lê Hạo Dương, ngươi đừng ngủ nữa, mau dậy giúp đỡ.”
Lê Hạo Dương không ngủ, chỉ nhắm mắt dưỡng thần, hắn mở mắt ra: “Giúp gì?”
“Nhìn thấy ô cửa sổ trên đỉnh đầu không, nếu có thể phá khung gỗ ra, cơ thể ta khá nhỏ, chắc có thể chui ra.” Đông Hoa đứng dậy, ngẩng đầu nói: “Ta ngồi trên vai ngươi, ngươi đội ta lên, sau khi ta ra ngoài, ta dẫn người tới cứu ngươi. Ngươi yên tâm, thân phận của ta không bình thường, nói sẽ quay lại cứu ngươi thì nhất định sẽ quay lại cứu ngươi.”
Lê Hạo Dương: “…”

Advertisement
';
Advertisement