Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Tối qua cô nương này nói mình là người nông thôn, một cô nương lớn lên ở nông thôn, thân phận có thể phi thường cỡ nào?
Hắn vẫn chưa nói gì, Đông Hoa đã kéo hắn tới: “Ngươi ngồi xổm xuống trước, ta ngồi lên…”
“Nam nữ thụ thụ bất thân.” Lê Hạo Dương vội tránh khỏi đụng chạm của nàng: “Không được, ngươi mặc váy, thế này sẽ tổn hại danh tiếng khuê nữ…”
Cho dù là mặc quần, nữ tử ngồi trên vai nam tử cũng không hợp lý…
“Tổn cái đầu ngươi.” Đông Hoa tức giận trợn mắt: “Ngươi tự nói xem, thoát thân và danh tiếng khuê nữ, cái nào quan trọng hơn? Dù sao ta ở trong thôn chưa từng nghe bốn chữ danh tiếng khuê nữ này, người nông thôn chúng ta không coi trọng những thứ này, ngươi cũng đừng cổ hủ như vậy. Còn lề mề nữa, đám người kia sẽ tới, nếu ta c.h.ế.t ở đây, làm quỷ cũng sẽ không tha cho ngươi.”
Nàng cưỡng chế ấn Lê Hạo Dương xuống, ngồi ngang trên vai hắn: “Ta ngồi vững rồi, ngươi đứng dậy đi.”
Lê Hạo Dương đen mặt lại.
Nhưng chuyện đã tới nước này, hắn còn có thể làm gì.
Cùng lắm sau khi ra ngoài, hắn chịu trách nhiệm là được…
Hắn vịn tường, gian nan đứng dậy, nhưng hắn thực sự quá yếu ớt, cố gắng cả buổi cũng không đứng dậy nổi.
“Ngươi còn là nam nhân không?” Đông Hoa kinh ngạc ngây cả người: “Nam oa giống như ngươi, ở thôn bọn ta chắc chắn không cưới được thê tử, bỏ đi bỏ đi, ta ngồi xổm, ngươi cưỡi trên vai ta thì hơn, ta đội ngươi lên, ngươi thoát ra trước, nhớ đi tìm đại bá nương của ta, đại bá nương của ta ở…”
Nàng nhúc nhích lung tung trên vai Lê Hạo Dương muốn nhảy xuống, Lê Hạo Dương vốn đã không đứng vững, bị nàng dày vò như vậy, hai người đồng loạt ngã xuống đất, phát ra một tiếng ầm lớn.
Lúc này, cửa của căn gác cũng bị đá ra bằng một cước.
“Nha đầu thối, thế mà lại muốn trốn!” Đại hán vạm vỡ xông vào, xách Đông Hoa lên: “Trói nó lại, dẫn đi.”
Đông Hoa sợ tới tái mặt, liều mạng vùng vẫy: “Các ngươi muốn dẫn ta đi đâu, ta không đi đâu hết…”
Tuy nàng không hiểu nam nữ thụ thụ bất thân, cũng không trọng danh tiếng khuê nữ thanh bạch, nhưng cũng biết bị bán vào thanh lâu tuyệt đối không phải chuyện tốt gì, sau này thật sự không gả đi được!
Nàng ôm đùi của Lê Hạo Dương: “Cứu mạng, cứu ta với…”
Đại hán vạm vỡ kéo mạnh nàng một cái, cái tay bắt lấy Lê Hạo Dương của nàng cũng bị kéo đi, y phục đó lại bị nàng xé rách, lộ ra mảnh đùi trắng nõn của nam hài.
Lê Hạo Dương cũng không quan tâm những chuyện này nữa, đi lên bắt lấy tay của Đông Hoa, muốn cứu nàng.
“Ta đã quên ở đây còn có tiểu tử thối ngươi nữa!” Đại hán vạm vỡ một cước đá lên vai của Lê Hạo Dương: “Vốn dĩ còn định tha cho cái mạng nhỏ ngươi, nhưng bây giờ bên ngoài quá nghiêm ngặt, g.i.ế.c mới sạch sẽ! Người đâu, nhét nha đầu thối này vào xe ngựa, tiểu tử thối này trực tiếp treo lên xà nhà là xong!”
“Vâng!”
Ngoài cửa lập tức có bốn năm đại hán tràn vào.
Vừa nãy Đông Hoa còn sợ hãi vì sắp bị bán vào thanh lâu, nghe thấy lời của đại hán, lập tức quay đầu nhìn Lê Hạo Dương.
Tuy là lần đầu gặp nhau nhưng tốt xấu cũng đã ở cùng một đêm, nếu hắn c.h.ế.t trước mặt nàng như vậy, sau này nàng nhớ lại chắc chắn sẽ cực kỳ khổ sở.
Nhưng bây giờ nàng cũng không lo được cho mình, phải làm sao đây…
Đại não của Đông Hoa tức tốc xoay chuyển.
Đột nhiên nàng nhớ tới hình như mình có mang theo vài thứ…
Nhân lúc các đại hán chuẩn bị xử lý Lê Hạo Nam, nàng nhanh chóng vươn tay đút vào hầu bao, móc ra một túi tiền, lấy ra một bọc giấy từ trong túi tiền.
Nàng hét lớn: “Lê Hạo Dương, nhắm mắt lại!”
Lê Hạo Dương cũng không biết nàng muốn làm gì, vô thức nhắm mắt lại.
Đông Hoa mở túi giấy ra, dùng lực thổi về hướng đại hán vạm vỡ.
Đây là bột ớt độc quyền của trấn Đại Hà, độc môn bí chế siêu cấp vô địch cay, nàng nghe nói kinh thành ăn thiên về ngọt, đặc biệt chuẩn bị nhiều mang tới, không ngờ lúc này lại có thể dùng được.
Nàng nắm tay của Lê Hạo Dương: “Đừng đứng ngốc ra đó, chạy mau!”

Advertisement
';
Advertisement