Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Nước nhỏ đánh lén 1
Bởi vì chuyện của Tịch Cơ Quốc mà thủ vệ nơi đóng quân trở nên sâm nghiêm vô cùng.
Sau khi Trình Ất và Trình Phóng đăng ký rất nhiều thông tin mới được phép vào quân doanh, chỉ có điều, Hạ Tiêu không có ở đây.
Đúng lúc Trình Bính đang nghỉ ngơi, thấy Trình Ất tới rất vui vẻ, hai huynh đệ đến sân thao luyện tỷ thí võ thuật.
Trình Phóng đặt hộp thức ăn trong doanh trướng của Hạ Tiêu, sau đó đứng ở cửa doanh trước lẳng lặng chờ Hạ Tiêu trở về.
Một thuộc hạ của Hạ Tiêu đi ngang qua, nhắc nhở: “Tướng quân mỗi lần dẫn đội lên núi huấn luyện chưa đến trời tối sẽ không trở về, ngươi hoặc là đừng đợi, hoặc là lên núi tìm tướng quân, cũng không xa, ở ngay bên kia.”
Hắn chỉ chỉ đỉnh núi, ngay phía sau trụ sở chính của quân doanh, quả thật không tính là xa.
“Cảm tạ tiểu ca.”
Trình Phóng gật đầu cảm tạ, quyết định đi một chuyến.
Nếu phu nhân đã dặn dò chuyện kia, vậy hôm nay nhất định phải nói cho Hạ sư phụ, cũng có thể đề phòng sớm.
Nàng hỏi đường đi đến sau núi, sau đó cất bước đi tới.
Phía sau núi này là nơi tiểu binh trong quân doanh thường xuyên đến do đó để lại một con đường mòn rộng rãi, chỉ có điều sau khi lên núi, con đường này dần hẹp lại.
Trình Phóng là hài tử lớn lên trong thôn, có thể chịu được cực khổ, hơn nữa còn có một chút công phu, đường núi tuy rằng không dễ đi nhưng đối với nàng mà nói cũng không tính là khó.
Không bao lâu, nàng đi tới giữa sườn núi, người nọ nói cho nàng biết, Hạ sư phụ bình thường đều ở nơi này huấn luyện binh lính.
Nàng nhìn trái nhìn phải, cũng không thấy người.
Chẳng lẽ đã đi nhầm chỗ?
Trong lúc Trình Phóng đang do dự, đột nhiên, nàng nghe thấy tiếng binh khí chạm nhau.
Trên mặt nàng lộ ra nụ cười, xem ra là không tìm nhầm.
Nàng đi theo tiếng thanh âm phát ra bên kia, thấy được một sơn cốc, dưới sơn cốc, có hai nhóm người đang đối chiến.
Một nhóm người mặc trang phục quân doanh, một nhóm người khác mặc áo vạt ngắn vải thô, trên mặt còn che một lớp vải…
Đầu tiên nàng cho rằng những người này cố ý ăn mặc thành như vậy để huấn luyện thực chiến, nhưng khi nhìn lại, nàng liền cảm giác được chuyện này không thích hợp, bởi vì đao kia là nhắm ngay vào tim và cổ người, máu tươi phun ra, chỉ một chiêu ngắn ngủi như vậy, trên mặt đất có hơn bốn năm người chết.
Trình Phóng che môi, nuốt tiếng kêu sợ hãi vào trong.
Nàng cẩn thận lắng nghe một chút, không hiểu thứ ngôn ngữ người che mặt kia nói, hẳn là người của nước địch lẻn vào…
Rất nhanh nàng liền nhìn thấy bóng dáng của Hạ Tiêu, hắn mặc một áo giáp, uy phong lẫm liệt, trong tay cầm một thanh trường đao, c.h.é.m xuống mười mấy đầu quân địch.
Có mấy quân địch đánh lén từ phía sau, sau gáy Hạ Tiêu giống như có mắt, cũng không quay đầu lại mà trực tiếp đ.â.m thủng lồng n.g.ự.c tên đánh lén kia.
Tận mắt nhìn thấy cảnh tượng này, Trình Phóng cũng không cảm thấy lạnh người, nàng chỉ cảm thấy an tâm.
Có một tướng quân như Hạ sư phụ bảo vệ đất nước, những dân chúng bình thường như bọn họ mới có thể sống trong cuộc sống yên bình.
Đại khái thời gian một khắc đồng hồ qua đi, quân địch rốt cụôc cũng bị tiêu diệt sạch sẽ, dưới sơn cốc, tất cả đều là t.h.i t.h.ể người chết, trên mặt đất đều bị nhuộm đỏ.
Hạ Tiêu cất trường đao đi, sắc mặt lạnh lùng: “Kiểm kê thương vong trước.”
Tuy rằng quân địch bị diệt, nhưng phe bọn họ cũng thương vong trầm trọng, điều này đối với trú quân kinh thành luôn luôn ở trong hoàn cảnh an toàn mà nói là một đả kích rất lớn.
Trước đó không lâu, chuyện Tịch Cơ Quốc làm huyên náo xôn xao, bây giờ mới có vài ngày, phụ cận nơi đóng quân liền xuất hiện thám thính của Tịch Cơ Quốc.
Đất nước nhỏ kia rốt cuộc muốn làm gì?

Advertisement
';
Advertisement