Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Nước nhỏ đánh lén 2
Hạ Tiêu ngẩng đầu nhìn về phía rừng rậm, lạnh lùng nói: “Trở về doanh trại điều người đến phong tỏa ngọn núi, lục soát từng tấc từng tấc một.”
“Rõ!”
Người bên dưới lĩnh mệnh, đang muốn nhanh chóng trở về doanh trại.
Đúng lúc này, có một mũi tên xé gió phóng đến.
“Tướng quân, cẩn thận!”
Giọng nói của nữ tử đột nhiên vang lên, ngay sau đó, Hạ Tiêu bị đẩy ra, một mũi tên nguy hiểm lướt qua sườn mặt hắn.
Ánh mắt Hạ Tiêu ngưng trọng, từ trong tay áo lấy ra cung nỏ, b.ắ.n về hướng mũi tên kia b.ắ.n ra vừa rồi, phản kích trở lại. Lập tức, nghe thấy một tiếng kêu thảm thiết, một người Tịch Cơ Quốc từ trên cây rơi xuống.
Người của Hạ Tiêu không dám trì hoãn thêm, nhanh chóng đi lục soát núi.
“Sao ngươi lại tới đây?” Hạ Tiêu cất cung nỏ, nhìn về phía nữ tử đột nhiên xuất hiện, “Nơi này mùi m.á.u tanh quá nặng, chúng ta đổi chỗ khác nói chuyện.”
Trình Phóng vẫn thở hổn hển.
Nàng vẫn đứng ở phía trên sơn cốc quan sát trận chiến, sau khi nhìn thấy bên này Hạ Tiêu đánh thắng, nội tâm của nàng tràn ngập vui sướng, đứng tại chỗ chờ đợi.
Nhưng rất nhanh, nàng nhìn thấy trên một thân cây đối diện có một bóng người, bóng người kia lấy cung tiễn ra, nhắm ngay người đứng dưới sơn cốc.
Trong nháy mắt đó, nàng sợ tới mức suýt nữa ngã xuống.
Nàng không dám lên tiếng, sợ người nọ nghe được thanh âm chạy mất, thả hổ về rừng là tai họa ngầm quá lớn, nàng không dám đánh cược.
Vì thế nàng nhanh chóng trượt xuống từ bờ sơn cốc, muốn lén nói cho Hạ Tiêu chuyện này, nhưng vẫn chậm một bước, lúc sắp tới gần, mũi tên kia xé gió mà đến.
Nàng không nghĩ gì cả, tiến lên đẩy Hạ Tiêu ra.
Hạ sư phụ không sao, thật sự là quá tốt.
Hạ Tiêu dẫn theo Trình Phóng ra khỏi sơn cốc: “Vừa rồi cám ơn ngươi, biểu tỷ bảo ngươi tới có chuyện gì sao?”
“Hạ sư phụ không cần khách khí, bất cứ ai ở trấn Đại Hà thấy Hạ sư phụ gặp nguy hiểm đều sẽ làm như vậy.” Trình Phóng nhanh chóng trả lời vấn đề của hắn, “Sáng nay, La nương tử La gia cũng chính là kinh tẩu tử[1] của Hạ sư phụ tới gặp phu nhân, phu nhân nói La nương tử có thể sẽ tới tìm Hạ sư phụ, bảo Hạ sư phụ chuẩn bị tâm lý.”
[1] Kinh tẩu tử: chị dâu cũ
Hạ Tiêu miím chặt môi thành một đường thẳng tắp.
Có thể để biểu tỷ cố ý phái người tới thông báo cho hắn một tiếng, sợ là La Kỳ đã làm ra chuyện gì không hợp lẽ thường.
Từ rất nhiều năm trước, sau khi La Kỳ lựa chọn gả cho đại ca, duyên phận giữa hắn và nàng ta đã đứt đoạn, cũng không cần thiết phải gặp lại.
“Chuyện phu nhân giao phó xong rồi, ta đi trước.” Trình Phóng cười cười, “Gần đây không yên ổn, Hạ sư phụ nhất định phải chú ý an toàn.”
Nàng xoay người đi xuống núi, chân có chút khập khiễng, lúc vừa rồi nàng trượt từ trên xuống, đầu gối đã bị thương.
“Ngươi chờ một chút.” Hạ Tiêu nhíu mày, huýt sáo một cái, một con ngựa màu đỏ thẫm chạy tới, hắn dắt ngựa đến trước mặt Trình Phóng, “Ngươi ngồi lên đi.”
Trình Phóng vội xua tay: “Ta, ta không sao, chỉ bị thương nhẹ thôi, không cần phiền phức như vậy…”
Giọng Hạ Tiêu lộ vẻ kiên định: “Lên ngựa.”
Trình Phóng cũng không thể cự tuyệt, đành phải kéo dây cương, xoay người ngồi lên.
“Con ngựa này tính tình có chút nóng nảy, ta đưa ngươi xuống núi.” Hạ Tiêu nắm dây cương đi xuống chân núi, “Sau này lúc đến quân doanh thì cứ phái người lên núi thông báo một tiếng là được.”
Trình Phóng gật đầu, ánh mắt nàng dừng ở bóng lưng của Hạ Tiêu, có chút giật mình xuất thần.
Chỉ chốc lát sau, bọn họ đã tới cửa quân doanh dưới chân núi, nàng vội vàng xuống ngựa: “Cảm ơn Hạ sư phụ, ta và Trình Ất trở về kinh thành.”
Nàng vừa dứt lời, trước cửa quân doanh liền xuất hiện một chiếc xe ngựa, xe ngựa dừng lại trước mặt Hạ Tiêu, rèm xe được vén lên, có hai phụ nhân đi ra.
Một người là mẫu thân của Hạ Tiêu, Hạ phu nhân, một người đã từng là đại tẩu của Hạ Tiêu – La nương tử.
Khuôn mặt Trình Phóng nhất thời trở nên nghiêm túc.
Phu nhân đúng là dự liệu như thần, buổi sáng còn nói vị La nương tử này nhất định sẽ tới tìm Hạ sư phụ, còn chưa hết ngày, La nương tử đã tới rồi.
“Tiêu Nhi.” Hạ phu nhân từ từ đi tới, “Trong khoảng thời gian này con chưa từng về nhà, vi nương đã ba tháng không gặp con, hình như con gầy đi một chút rồi, đợi lát nữa cùng nương về nhà, nương tự mình làm chút đồ ăn ngon bồi bổ cho con.”
“Không cần.” Sắc mặt Hạ Tiêu vô cùng đạm mạc, “Có chuyện gì cứ nói thẳng.”
Hắn chỉ nể tình mẫu tử mới cứu mẫu thân trong đại lao ra, nếu không, việc Hạ Lăng thông đồng với kẻ địch phản quốc thì mẫu thân hắn cũng sẽ bị chém đầu.
Tuy rằng hắn cứu mẫu thân, nhưng cũng không có nghĩa là hắn chấp nhận người mẫu thân này.
Hạ phu nhân nhìn Trình Phóng: “Ngươi lui ra đi.”
Chuyện kế tiếp bà ta muốn nói không tiện để cho bất luận kẻ nào khác nghe thấy.
“Nàng ấy là người của Tuệ phu nhân, Hạ phu nhân hẳn là không có tư cách để cho người của Tuệ phu nhân lui ra.” Giọng nói của Hạ Tiêu lạnh lẽo, “Bất cứ chuyện gì của ta cũng sẽ không gạt Tuệ phu nhân, bởi vậy, nàng ấy không cần tránh đi.”

Advertisement
';
Advertisement