Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Hai mươi sáu tháng tư, bắt đầu thi đình.
Trời còn chưa sáng, trong viện Trình Loan Loan đã náo nhiệt hẳn.
Triệu Tứ Đản và Ngu Chiêm đang mặc một bộ đồ Trạng Nguyên, bên ngoài phủ trường sam rực rỡ, trên đầu đội mão thiếu niên, trông chí khí bức người.
Tề bà tử và Yên Hồng dẫn đám thuộc hạ nói một đống lời chúc may mắn trong viện, sau khi hầu hạ hai hài tử ăn tiệc Trạng Nguyên, lúc này mới ra ngoài.
Lúc này, trời mới tờ mờ sáng, đầu phố đã có xe ngựa qua lại, đều đi về hướng hoàng thành.
Xe ngựa đi tới gần hoàng thành thì phải xuống cuốc bộ, Trình Loan Loan và Lục Ánh Tuyết tiễn hài tử đến cổng hoàng thành.
Lời nên căn dặn đã sớm căn dặn vô số lần, Trình Loan Loan cũng không có gì cần nói, nàng vươn tay chỉnh cổ áo cho nhi tử, cười nói: “Đi vào đi.”
Lục Ánh Tuyết cũng bắt chước chỉnh mão cho Ngu Chiêm: “Đi đi, nương ở cửa hoàng thành đợi con ra.”
Hai người còn chưa đi vào, xa xa đã nhìn thấy Thẩm Đông Minh và Thẩm Chính đi tới.
“Nghĩa mẫu!” Trên mặt Thẩm Chính toàn là ý cười: “Con xưa nay luôn may mắn, còn có tổ tông phù hộ, lần này nhất định có thể đỗ tiến sĩ, nghĩa mẫu nói có phải không?”
Trình Loan Loan nhìn thấy sự căng thẳng ẩn giấu dưới gương mặt tươi cười của hắn, tiểu tử này, còn căng thẳng hơn Tứ Đản và Ngu Chiêm nhiều.
Nàng giơ tay vỗ vai của hắn, cười nói: “Nghiêm túc làm bài, bám chặt trọng tâm của đề thì sẽ không tệ tới đâu đâu, thời gian không còn sớm nữa, mau vào đi.”
Thẩm Chính gật đầu, tay trái ôm Triệu Tứ Đản, tay phải khều Ngu Chiêm, ba người nói nói cười cười đi vào trong cung.
Thẩm Đông Minh tới hàn huyên vài câu với Trình Loan Loan, sau đó nhập cung vào điện.
“Muội thật sự muốn đợi ở đây?” Trình Loan Loan nhìn Lục Ánh Tuyết bên cạnh: “Vậy muội giành chỗ, ta quay về ngủ một giấc đã.”
Thi đình ước chừng khoảng hai canh giờ, cũng tức là bốn tiếng ở hiện đại, bảo nàng ở đây đợi bốn tiếng, nàng không làm được.
Lục Ánh Tuyết sốt ruột muốn chết, có người ở cạnh còn có thể nói chuyện, nếu Trình Loan Loan về, một mình nàng ấy ở đây đợi chắc chắn sẽ khiến mình sốt ruột c.h.ế.t mất.
Thế là hai người đi xe về phủ trước, ngủ bù thì dĩ nhiên không ngủ được rồi, cả nhà ngồi lại tán gẫu với nhau.
Mọi người nói nhiều chuyện không liên quan, nhưng ai nấy đều nhìn thời gian, thấy đã tới trưa, Triệu lão đầu tử và Triệu lão thái thái không bình tĩnh được nữa, hai vị lão nhân nhìn nhau, đồng thời đứng dậy nói: “Đi đi đi, mau đến cổng cung đợi tin.”
Triệu Hữu Ngân lên tiếng nói: “Đây là người đầu tiên của nhà lão Triệu chính quy thông qua khoa cử làm quan, phô trương nên có phải có, cả nhà chúng ta đều phải đi.”
Triệu Hữu Tài gật đầu: “Ta phải tận mắt nhìn thấy Tứ Đản thành tiến sĩ, sau khi về trấn Đại Hà, kể rõ với đại ca, nhi tử của đại ca rất có tiền đồ.”
Tôn thị hấp tấp nói: “Đừng lề mề nữa, đi!”
Hài tử trong viện đều hưng phấn lên, vội vàng theo người lớn ra ngoài, leo lên xe ngựa, nhoài người bên cửa sổ nhìn ra ngoài.
Lúc này gần tới giờ trưa, trên đường phố người qua kẻ lại, người kinh thành đều biết hôm nay thi đình, ai cũng muốn biết Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa năm nay là ai, đều không tự chủ được đi về phía cổng cung.
Càng tới gần cổng cung, người càng nhiều, xe ngựa vốn không chen vào được, chỉ có thể xuống đi bộ.
Tôn thị và Triệu lão thái thái, còn có Lục Ánh Tuyết xông lên trước nhất mở đường.
Văn thị nhìn mấy tiểu hài: “Chậm thôi, chậm thôi, đừng chạy lung tung…”
Triệu Nguyệt Châu một tay dắt Triệu Minh Hiên, một tay kéo Triệu Mặc Thần, ba hài tử không rõ đã xảy ra cái gì, chỉ biết có thể hóng náo nhiệt.
Ngô Tuệ Nương và Tào Oánh Oánh mỗi người bồng một đứa hài tử chưa biết đi, Tề bà tử bảo vệ đi trong đám người.
Cuối cùng cả đại gia đình cũng chen được tới trước nhất.

Advertisement
';
Advertisement