Vào lúc này, cửa lớn hoàng thành đóng chặt từ từ kéo ra từ hai bên.
Mấy cấm vệ quân từ hoàng thành đi ra, trong tay cầm trống chiêng, ra sức gõ gõ, đinh tai nhức óc.
Những cấm vệ quân này còn nói gì đó nữa, nhưng người nhà lão Triệu đều không nghe kỹ, bởi vì họ nhìn thấy người cưỡi ngựa cao to ở phía trước nhất, sau đám cấm vệ quân chẳng phải là Tứ Đản sao?
“Tứ Đản đỗ rồi!” Triệu lão thái thái mừng rỡ: “Người cưỡi ngựa đầu tiên là Trạng Nguyên nhỉ, Tứ Đản nhà chúng ta thành Trạng Nguyên lang rồi!”
Triệu lão đầu tử hô hấp dồn dập: “Ông trời ơi, nhà lão Triệu chúng ta lại có Trạng Nguyên, lợi hại, thật sự quá lợi hại…”
Vành mắt Triệu Hữu Ngân nóng lên: “Đại ca, huynh nhìn thấy chưa, Tứ Đản có tiền đồ rồi.”
Triệu Hữu Tài gào to một tiếng: “Tứ Đản, nhìn bên này, chúng ta đều ở đây!”
Đáng tiếc người ở đây thực sự quá nhiều, Triệu Tứ Đản ở chính giữa đám người, ánh mắt vốn không tới được góc này.
Ánh mắt của Trình Loan Loan rơi lên người Triệu Tứ Đản.
Cách ăn mặc của tiểu tử này đã khác so với khi nhập cung ban sáng, hắn mặc một chiếc la bào đỏ rực, đầu đội mão trâm lụa, trên vai trái phải lần lượt là gấm lụa xanh và dải lụa màu đen, chân mang giày vớ nỉ, trước n.g.ự.c thắt một đóa hoa đỏ to.
Trên gương mặt nhỏ của hắn có sự hăng hái đặc hữu của người trẻ, tất cả phong mang triển hiện ra, ánh mặt trời chiếu xuống bả vai của hắn, khiến hắn trông cực kỳ xuất chúng.
Trình Loan Loan biết Triệu Tứ Đản chắc chắn sẽ đỗ, nhưng lại không ngờ lại đỗ Trạng Nguyên, thân là mẫu thân của Trạng Nguyên lang, nàng rất vinh dự.
Bên cạnh, rất nhiều người đang nghị luận.
“Sao Trạng Nguyên lang năm nay lại lạ mắt như vậy?”
“Đây là nhi tử của Tuệ phu nhân, biểu đệ của Thám Hoa kỳ trước, sau này nhà Tuệ phu nhân đỉnh rồi.”
“Tuệ phu nhân thật biết dạy con, một nông phụ lại sinh được một Trạng Nguyên lang, còn là ba Nguyên liên tiếp, nếu Tuệ phu nhân mở một học đường, ta chắc chắn sẽ đưa nhi tử vô dụng của mình tới.”
“Đáng tiếc Tuệ phu nhân chỉ mở một học đường nữ tử…”
“…”
“Bảng Nhãn là nhị nhi tử của Bàng đại học sĩ, Bàng đại học sĩ thật không hổ là đại học sĩ!”
“Bàng gia cũng chỉ có vị đại thiếu gia này có chút nước mực, tiểu nhi tử Bàng Kiệt của nhà họ là công tử bột nổi tiếng kinh thành, đã thi nhiều năm như vậy nhưng không được gì cả.”
“Bàng gia có thể có một nhi tử có tiền đồ đã không tồi rồi.”
“…”
“Không thể không nói, Thám Hoa lang năm nay có ngoại hình không ổn lắm, so với vị Trình đại nhân của ba năm trước thì kém quá xa.”
“Trạng Nguyên lang tuấn tú hơn Thám Hoa nhiều, hạng thứ ba này đã bôi nhọ hai chữ Thám Hoa.”
“Trạng Nguyên lang người ta có tài của Trạng Nguyên, không thể vì vẻ ngoài mà chiếm hạng ba được.”
“…”
Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa dẫn theo mấy chục tiến sĩ mới thăng từ trong hoàng thành chậm rãi đi ra dạo phố.
Lục Ánh Tuyết luôn tìm kiếm bóng dáng của Ngu Chiêm, sau khi tất cả tiến sĩ từ hoàng thành đi ra, cuối cùng nàng cũng sống lại rồi: “Tiểu Chiêm nhà chúng ta cũng thành tiến sĩ rồi! Loan Loan tỷ! Tỷ mau nhìn xem giúp ta, Tiểu Chiêm là nhị giáp hay tam giáp?”
Trình Loan Loan cười nói: “Tiểu Chiêm là tiến sĩ nhị giáp, Tiểu Chính là tiến sĩ tứ giáp, đều đỗ rồi.”
Nhất giáp là Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa, là tiến sĩ thi đỗ.
Nhị giáp tam giáp là tiến sĩ xuất thân.
Tứ giáp ngũ giáp là đồng tiến sĩ xuất thân.
Cho dù nói thế nào, chỉ cần thành tiến sĩ thì chính là chuyện vui lớn.
Lão bách tính vây xem đều xôn xao, cầm hoa trong tay ném về phía ba người cưỡi ngựa, chỉ là Thám Hoa năm nay thực sự trông không ra làm sao, phần lớn hoa đều rơi trên đầu Trạng Nguyên.
Chủ yếu là Trạng Nguyên lang tướng mạo tuấn tú, hơn nữa Trạng Nguyên lang nhỏ tuổi, nhìn cái là biết chưa có hôn phối, ai nhìn rồi không muốn bắt về làm nữ tế?