Trạng Nguyên, Bảng Nhãn, Thám Hoa dạo phố, cả thành náo động.
Lão bách tính đi theo đội ngũ dạo phố tới giữa đường, vô số hoa tươi rơi trên đầu Triệu Tứ Đản.
Hắn cưỡi trên lưng ngựa cao lớn, cảm nhận ánh mắt dòm ngó từ bốn phương tám hướng, cảnh này từng xuất hiện vô số lần trong mơ, không ngờ thật sự có ngày thành hiện thực.
Lúc sáng sớm tiến cung, mục tiêu của hắn là từ nhị giáp trở lên là được, cuối cùng lại được hoàng thượng khâm điểm làm nhất giáp đầu bảng.
Hắn không phải người biểu hiện ưu tú nhất, nhưng câu trả lời của hắn mới mẻ nhất, đồng thời, hắn cũng là nhi tử của Tuệ phu nhân.
Hắn hiểu đây là sự ân sủng của hoàng thượng dành cho thân nương.
Vào lúc hắn tìm kiếm người nhà trong đám người, lại có một đống hoa tươi rơi trên người hắn, hắn tùy ý nhận vài đóa, gom thành một bó lớn.
“Tứ Đản, chúng ta ở đây!” Tôn thị nhảy cao lên gọi: “Nhìn ở đây, nhìn ở đây!”
Triệu Hữu Tài không chịu yếu thế la to: “Triệu Tứ Đản!”
Triệu lão thái thái nghiêm mặt nói: “Trước mặt bàn dân thiên hạ, sao có thể gọi cái tên quê mùa như vậy, gọi Triệu Cảnh Tư!”
“Đúng, tiểu thúc của ta tên Triệu Cảnh Tư!” Triệu Nguyệt Châu cưỡi trên vai của Triệu Đại Sơn, quay đầu nhìn Triệu Mặc Thần đang cưỡi trên vai của Triệu Nhị Cẩu: “Chúng ta cùng gọi tên của tiểu thúc đi!”
Triệu Minh Hiên cũng gia nhập đội ngũ, ba hài tử cùng gọi to.
“Triệu Cảnh Tư!”
“Triệu Cảnh Tư!”
Giọng nói bi bô khác với tiếng náo nhiệt bên cạnh, quả nhiên Triệu Tứ Đản nghe thấy rồi, hắn lập tức quay đầu nhìn.
Hắn nhìn thấy thân nương bị người vây quanh đứng trong đám người, nhìn thấy vành mắt a gia a nãi hơi đỏ, nhìn thấy gương mặt kiêu ngạo của nhị thúc tam thúc, nhìn thấy sự rạng rỡ trên gương mặt của nhị thẩm tam thẩm, nhìn thấy sự kích động vô đối của đại ca nhị ca tam ca, đại biểu ca thì tỏ vẻ khen ngợi, còn có sư phụ khích lệ nhìn hắn, sư nương và Ngu Kiều đang nhìn hắn, cũng đang nhìn Ngu huynh… Khoảnh khắc này, nội tâm hắn được lấp đầy.
Hắn giơ bó hoa trong tay lên, ném về hướng của Trình Loan Loan: “Nương, tặng cho nương hết đó!”
Hắn gọi một tiếng như vậy, thu hút sự chú ý của tất cả mọi người đang vây xem, ánh mắt của vô số người lập tức quét tới.
“Nương của Trạng Nguyên lang, đó chẳng phải là Tuệ phu nhân sao?”
“Không ngờ Tuệ phu nhân cũng giống như lão bách tính chúng ta, chen ở bên đường xem dạo phố.”
“Tuệ phu nhân thật không hổ là Tuệ phu nhân của lão bách tính chúng ta, rất bình dị gần gũi.”
“…”
Trình Loan Loan mỉm cười, gật đầu cười với những người vây xem.
Tề bà tử vội nói: “May mà lão nô đã chuẩn bị tiền đồng trước!”
Bà vội vàng quay đầu, bảo Trình Giáp Trình Ất khiêng một cái hòm lớn tới, ở kinh thành, chỉ cần là gia đình giàu có thi đỗ tiến sĩ đều sẽ rải tiền vào ngày yết bảng, đây là truyền thống đã lưu lại mấy trăm năm rồi.
Tứ gia là Trạng Nguyên lang đỗ giải Nguyên ba cấp, mấy chục năm mới có một người, vinh quang lớn như vậy, phải rải tiền mới được.
Trước đây không nói là sợ nói ra sau đó không thi đỗ, khiến phu nhân thất vọng.
Bây giờ thì sao, đương nhiên phải mau chóng sắp xếp rồi.
Trình Loan Loan từng nghe nói phong tục này, sở dĩ nàng không nhắc chuẩn bị trước là cảm thấy hành vi rải tiền trên phố này thực sự quá lố lăng.
Nhưng khi nàng ở trong hoàn cảnh đó mới phát hiện, chỉ có rải tiền mới có thể biểu đạt sự kích động và niềm vui sướng trong lòng mình.
Nàng lập tức nắm một nắm tiền đồng, rải trên phố chính: “Nào nào nào, mọi người đều ké chút hỉ khí, chúc mọi người muốn gì có đó, có nữ gả cho lang quân tốt, có nhi trúng Trạng Nguyên…”
Triệu lão thái thái và Triệu lão đầu kích động tới run tay, nếu là trước đây, chắc chắn sẽ không nỡ ném ra khơi khơi nhiều tiền như vậy, nhưng bây giờ, hình như chỉ có ném tiền mới có thể xoa dịu sự kích động trong lòng họ, nếu không sớm muộn cũng sẽ ngất đi.
“Tôn nhi của ta đỗ rồi, đỗ Trạng Nguyên!” Triệu lão thái thái cầm tiền ném vào trong đám người: “Tiền đồng này đều mang theo hỉ khí, ai giành được thì người đó may mắn!”