Tiệc rượu Trạng Nguyên kết thúc trong náo nhiệt.
Quà mừng nhận được không chứa hết trong khố phòng, toàn bộ chất trong viện, Tề bà tử và Yên Hồng sắp xếp tới hơn nửa đêm mới coi như kiểm kê xong.
Sáng sớm ngày hôm sau, người nhà lão Triệu chuẩn bị đi về rồi.
Tới kinh thành là vì hai chuyện, Thẩm Chính đại hôn và Triệu Tứ Đản tham gia khoa cử, bây giờ hai chuyện đều kết thúc viên mãn, tới lúc nên về rồi.
Tới về đợt này, việc làm ăn trong nhà đã dừng hơn một tháng, việc ngoài đồng cũng nhờ tộc nhân phụ giúp, hai vị lão nhân đã sớm nhớ nhà rồi.
“Hôm qua nhận quá nhiều quà mừng, những thứ này ta đều dùng không hết, cha nương mang hết về đi.” Trình Loan Loan sai người khiêng mấy hòm lớn ra: “Đây là một số vải vóc, đây là tứ bảo văn phòng, ở đây còn có kim ngân ngọc khí, lấy về dùng hoặc tặng cho người khác đều được.”
Triệu lão thái thái nhìn một cái, lập tức xua tay: “Những thứ này đều quá quý giá, không thích hợp với nhà nông chúng ta, giữ lại sau này dùng lúc Tứ Đản cưới thê tử.”
“Giữ tới giữ lui cũng giữ hỏng thôi.” Trình Loan Loan dở khóc dở cười: “Qua mấy tháng nữa cha phải tổ chức thọ thần, đại khái con không thể về kịp được, những thứ này cứ coi như là quà mừng thọ cho cha đi, nhị thúc tam thúc, mau phụ khiêng lên xe ngựa đi.”
“Triệu đại nương, phiền mang ít đồ về giúp ta.” Lục Ánh Tuyết sai người khiêng một rương ra: “Lần này Kiều Kiều không theo mọi người về, sau này ở lại kinh thành, ta chăm sóc hai huynh muội chúng. Một mình lão Ngu ở nhà ta cũng không yên tâm, mua y phục bốn mùa, còn có giày, còn mua rất nhiều rất nhiều sách, phiền Triệu đại nương rồi.”
Nàng ra ngoài nửa năm, thực ra cũng nhớ trượng phu nhưng nhi tử quá nhỏ, một mình ở kinh thành nàng không yên tâm, có thể ở cùng bao lâu thì ở bấy lâu.
Trình Loan Loan sai người phụ thu dọn đồ đạc, nhiều vô số kể, đủ loại đặc sản gì đó, chứa bốn năm chiếc xe ngựa, một đoàn người đi bộ ở đằng trước, xe ngựa thì theo phía sau, cùng tới bến tàu ở ngoài kinh thành đi về.
Tới bến tàu, cảm xúc buồn khi chia ly đó lập tức dâng lên.
“A gia, a nãi…” Triệu Tứ Đản vô cùng không nỡ: “Sau này cháu rất khó quay về trấn Đại Hà nữa, cháu không hi vọng mọi người đi chút nào…”
Một khi vào triều làm quan, không còn tự do nữa, kỳ nghỉ dài nhất chính là nửa tháng ăn Tết đó, nhưng cũng không đủ cả đi lẫn về…Sau này muốn về trấn Đại Hà, trừ phi là công vụ điều phái, nếu không đời này cũng đừng nghĩ nữa.
“Đợi lần sau cháu đại hôn, chúng ta lại tới!” Triệu lão đầu tử vẫy tay: “Nhưng tiểu tử cháu không thể thành thân quá muộn, nếu muộn quá, ta và a nãi cháu một đống xương già này không đi nổi nữa rồi, tới lúc đó muốn tới cũng không thể tới.”
Triệu Tam Ngưu không vui nói: “Vậy cháu thành hôn gia nãi không tới sao?”
“Tiểu tử này!” Triệu lão thái thái trừng hắn một cái: “Trong nhà phải kể tới cháu là đứa vô lương tâm nhất, ba bốn năm không về, cũng không nghĩ sẽ về một chuyến.”
“Sư phụ nói tới lúc đó hộ tống nương về trấn Đại Hà, vậy cháu cũng thỉnh mệnh đi cùng.” Triệu Tam Ngưu cười hi hi nói: “A nãi mau tìm thê tử giúp cháu, tới lúc đó về, trực tiếp tổ chức hôn sự ở thôn, được không?”
Tôn thị vỗ ngực: “Yên tâm, chuyện này giao cho tam thẩm, nhất định sẽ tìm cho con một tức phụ như hoa như ngọc.”
“Nương, trong nhà có con, đừng lo lắng.” Triệu Đại Sơn ngữ khí trầm ổn nói: “Trong thôn xảy ra bất cứ việc gì, ta đều sẽ viết thư nói cho nương biết, không cần lo lắng.”
Triệu Nhị Cẩu nói theo: “Chuyện kinh doanh đã có con, nương phụ trách mỗi tháng xem sổ sách một lần là được.”
Ngô Tuệ Nương cười nói: “Các hài tử trong nhà có con chăm sóc, còn có một số việc vặt con cũng đều làm, nương yên tâm ở lại kinh thành đi.”
Tào Oánh Oánh cũng lưu luyến không nỡ nói vài lời.
Tiểu Châu Châu và Thần Thần vươn tay để Trình Loan Loan bồng một lúc, hai tiểu hài biết sắp chia tay, mắt ầng ậng.