Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Một đám người như có lời chưa nói hết, cho tới khi kèn lệnh của thuyền vang lên, người nhà lão Triệu mới lưu luyến đi lên thuyền.
Trình Loan Loan đứng bên bờ vẫy tay, nói to: “Cha, nương, trên đường chú ý an toàn…”
“Các con ở kinh thành cũng phải chú ý an toàn!” Triệu lão thái thái dạt dào sức lực quát to: “Một tháng ít nhất ba bức thư, nghe thấy chưa?”
“Nghe thấy rồi nghe thấy rồi!” Trình Loan Loan hít mũi: “Chăm sóc cho bản thân thật tốt, đợi con về!”
Thuyền lớn chậm rãi đi xa, từ từ biến mất ở đường chân trời, biến thành một điểm đen, sau đó không nhìn thấy gì nữa.
Trình Loan Loan nhìn hai nhi tử một trái một phải, đều là người lớn rồi, khoảnh khắc này cũng không nhịn được đỏ mắt.
Thời đại này, giao thông cực kỳ bất tiện, lần này chia ly, lần sau gặp lại vẫn chưa biết là khi nào, nghĩ thôi đã rất buồn.
Phía sau nàng là ba mẫu tử Ngu gia cũng cùng tới tiễn, phu phụ Trình Chiêu, Hạ Tiêu, người Thẩm gia cùng với tam thiếu gia Lê Hạo Dương của Lê gia.
“Đi thôi, đi về thôi.” Trình Loan Loan cười nói: “Đợi lần sau Tứ Đản thành thân, chúng ta vẫn sẽ đoàn tụ nữa, lúc đoàn tụ trân trọng một chút, lúc chia tay đừng thương cảm, cuộc sống nên sống thế nào thì tiếp tục sống thế ấy.”
Lục Ánh Tuyết bát quái hỏi: “Tứ Đản, nói cho sư mẫu biết con thích nữ hài như thế nào, sư mẫu để ý giúp con.”
“Sư mẫu nên để ý giúp Ngu huynh thì hơn.” Triệu Tứ Đản đỏ mặt: “Ngu huynh lớn hơn con vài tháng, chắc chắn Ngu huynh thành thân trước.”
Lời này rất có lý, Lục Ánh Tuyết lập tức nhìn nhi tử nhà mình.
Ngu Chiêm tê rần da đầu, lập tức nói: “Cảnh Tư, chúng ta lên phố dạo một chút mua ít đồ, đi thôi.”
Thẩm Chính giơ tay: “Đợi huynh nữa, huynh cũng đi cùng.”
Tuy Thẩm Chính chỉ là tiến sĩ tứ giáp, đồng tiến sĩ xuất thân, nhưng nói thế nào cũng là một môn sinh của thiên tử, lại có thân cha làm quan trong triều, quan lộ không gian nan như thế, nếu không ngoài dự liệu, có lẽ hắn có thể lưu lại kinh thành, đương nhiên chức quan sẽ không quá cao.
Ngu Chiêm là tiến sĩ nhị giáp, thứ hạng xếp cao một chút, hôm thi đình đã được điểm là tiểu quan nhất bát phẩm ở Quang Lộc Tự, cũng được coi là cận thần thiên tử.
Ba người sóng vai cùng đi lên phố.
Lê Hạo Dương đi lên trước, chắp tay nói: “Tuệ phu nhân, vãn bối cáo từ trước.”
“Ngày mai nếu con rảnh, có thể tới phủ của ta một chuyến.” Trình Loan Loan lên tiếng nói: “Đông Lưu cư sĩ mới ra vài quyển tập đề thi, hiện giờ tạm thời chưa in ấn bán, con có thể chép một quyển trước xem thử.”
Lê Hạo Dương kinh ngạc.
Đông Lưu cư sĩ không phải chính là vị đại sư ở sau lưng Duyệt Lãm Các sao?
Mỗi tháng Đông Lưu cư sĩ sẽ ra một quyển tập đề khoa cử, vừa bán ra, chưa đầy nửa canh giờ đã hết, hắn thật sự không giành được.
Nghe nói Đông Lưu cư sĩ giỏi phân tích đề thi, rất nhiều đề đều đối xứng với đề thi hội năm nay, có vài thí sinh không tốn tí sức nào đã lấy được điểm, nhất thời bốn chữ Đông Lưu cư sĩ đều thành thần thoại trong giới kinh thành.
Hắn biết Đông Lưu cư sĩ và Tuệ phu nhân quen biết, nhưng chưa từng nghĩ sẽ lợi dụng mối quan hệ này lấy được tập đề ôn, nhưng không ngờ Tuệ phu nhân lại chủ động nhắc tới.
Lục Ánh Tuyết lập tức nói: “Mấy quyển này còn cần Loan Loan tỷ thẩm hạch một lượt mới có thể in ấn, ước chừng bốn năm tháng mới bán, con đọc tập đề thi trước người khác bốn năm tháng, tới lúc đó có thể thi cao hơn vài điểm.”
Nàng biết nguyên nhân Loan Loan tỷ làm như vậy, thứ nhất, Lê Hạo Dương là vi hôn phu của Đông Hoa, được coi là người nhà, thứ hai, gia tộc của Loan Loan tỷ được hoàng thượng đề bạt lên, nhưng tộc nhân vào triều làm quan vẫn quá ít, muốn củng cố thế lực cũng lâu dài vậy thì phải bồi dưỡng thế lực thuộc về mình.
Có hạt giống tốt sẵn có như Lê Hạo Dương, dĩ nhiên sẽ cung cấp tài nguyên, giúp hạt giống này nhanh chóng trở thành một thành viên trong thế lực.
Lê Hạo Dương cảm động quỳ rạp xuống đất: “Vãn bối nhất định sẽ không phụ kỳ vọng của Tuệ phu nhân, nhất định quyết chí tự cường…”

Advertisement
';
Advertisement