Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Sau đó nửa tháng, không ít người trong kinh mời uống rượu, đều là hài tử đã thi đỗ tiến sĩ, mọi người cùng chúc mừng.
Người ta từng tới nhà chúc mừng Trình Loan Loan, dĩ nhiên nàng cũng phải xách quà mừng tới nhà, nửa tháng nay, nàng cứ sống trong tiệc tùng như thế.
Kỳ nghỉ nửa tháng vừa kết thúc, Triệu Tứ Đản và Ngu Chiêm phải chính thức đi nhậm chức, một người ở Hàn Lâm Viện, một người ở Quang Lộc Tự, đều là tiểu quan mới thăng, không có tư cách vào điện dâng sớ, phải ở ngoài điện đứng nghe người khác dâng sớ, nghe triều chính hai ba năm mới có tư cách xếp vào bách quan văn võ, tham gia đại sự triều chính.
Sau khi chuyện của Ngu Chiêm ổn thỏa, Lục Ánh Tuyết bắt đầu xem xét trạch viện ở kinh thành.
Mấy năm nay nàng mở quán rượu ở trấn Đại Hà quả thực đã kiếm được chút tiền, nhưng cũng không kiếm nhiều như thế, trong tay có vài nghìn lượng, muốn mua đại viện không mua nổi, xem tới xem lui, cuối cùng mua một căn tiểu viện thanh tịnh hai lối vào, đủ cho ba mẫu tử sống, sau này Ngu Chiêm cưới thê tử cũng ở được.
Sau khi ba mẫu tử Lục Ánh Tuyết chuyển ra, đại trạch viện thiếu đi người ríu ra ríu rít, thoắt cái thanh tĩnh lại.
Mà đồng thời, đại học đường Tiêu Tần cũng trù bị xong xuôi.
Trải qua khoảng thời gian dài chiêu sinh, tốp học viên đầu tiên của đại học đường đạt tới năm mươi tư người, trong đó bình dân tú tài tự nguyện đăng ký mới mười hai, một cử nhân bị cưỡng ép mời, cũng tức là Bành Vọng của học đường Đại Hà, bốn mươi mốt người khác đều là công tử và thiếu gia bất hảo vô dụng của đại thần trong triều, mà trong bốn mươi mốt người này, phần lớn đều tới từ nhà huân quý nhất nhị đẳng và quan viên nhất nhị phẩm, là đối tượng người bình thường tuyệt đối không dám trêu chọc.
Mùng mười tháng năm, đại học đường Tiêu Tần chính thức khai giảng.
Trình Loan Loan được Tần vương bỏ số tiền lớn mời làm tiên sinh ngôn ngữ A Tát Bố quốc, dĩ nhiên phải làm nổi bật hình ảnh vào ngày đầu tiên.
Nàng mặc một thân y sam thuận tiện một chút, y phục đơn sơ, trâm cài đơn sơ, ăn mặc rất giản lược, thậm chí ngay cả nha hoàn cũng không dẫn theo, sau khi bảo Cố Băng đánh xe đưa nàng tới nơi, nàng xuống xe một mình đi vào đại học đường.
Đại học đường Tiêu Tần này có hơi giống với học đường nữ tử, sau khi vào cũng là một quảng trường lớn, bởi vì khai giảng, quảng trường được đặc biệt trang trí, bốn phía lộ ra kiểu phong nhã mà văn nhân thích nhất.
“Tuệ phu nhân tới rồi.”
Một nhóm tiên sinh vội vàng tới bái lễ, trong bọn họ có đại nho của Quốc Tử Giám, có tiểu quan của Hồng Lư Tự, cũng có tiên sinh được mời từ trong nhân gian.
“Xin cho hạ quan tự giới thiệu một chút, lão hủ là tiến sĩ Quốc Tử Giám, tạm giữ chức phó sơn trưởng học đường.” Đào tiến sĩ ho khan nói: “Vì sao nói là tạm thời, bởi vì lão hủ cũng không biết có thể ở đây bao lâu.”
Các đại nho tiên sinh khác lần lượt lộ ra gương mặt sầu khổ.
Danh sách học sinh kỳ này họ đều xem rồi, không phải là nhi tử của tướng quân thì là nhi tử của bá hầu, còn có công tử của nhà thái sư đại học sĩ gì đó…Nếu những thiếu niên ca này có tài, đã sớm thông qua thi hội trở thành quan triều đình rồi, nhiều năm như vậy lần nào cũng tham gia khoa cử, lần nào cũng rớt, nghĩ thôi cũng biết kém cỏi cỡ nào.
Dạy một đám học sinh như vậy, họ không chỉ sẽ rụng tóc, còn sẽ đoản mệnh!
Trình Loan Loan cười, lên tiếng nói: “Sư giả, truyền đạo thụ nghiệp giải hoặc dã, chúng ta làm tốt việc mình nên làm là được.”
Chức nghiệp đời trước của nàng không liên quan gì tới lão sư, đời này lại dạy qua không ít người, có hài tử nhà mình, có quan viên của Hồng Lư Tự, có cả những nữ hài tử trong học đường nữ tử…Theo nàng thấy, không có học sinh không nghe lời, chỉ có lão sư không biết dạy, không thể vì thân phận học sinh đặc biệt, chưa bắt đầu đã tính đường lui.
Nếu nàng đã đồng ý với Tần vương, vậy thì nhất định sẽ thực hiện chức trách của mình.
“Tuệ phu nhân nói rất hay!” Tần vương phẩy quạt đi tới: “Bổn vương mời các ngươi tới là để các ngươi dạy học, chỉ cần dạy kiến thức mà các ngươi biết cho chúng là được, nếu chúng không nghe, đó chính là làm trái với bổn vương, xem bổn vương xử chúng như thế nào.”
Những phu tử dân gian đó lần lượt thở phào một hơi, có Tần vương làm chỗ dựa, nghĩ chắc đám học sinh đó không dám lỗ mãng.
Chỉ có Đào tiến sĩ lặng lẽ rũ mắt, ông từng dạy học cho các hoàng tử ở Quốc Tử Giám, những lão sư như họ còn có hoàng thượng hoàng hậu làm chỗ dựa, các hoàng tử không phải vẫn lật trời, không biết đã có bao nhiêu phu tử bị chọc giận tới hộc máu, khóc lóc cầu xin hoàng thượng điều tới Ngự Thư Phòng chỉnh lý sử sách…

Advertisement
';
Advertisement