Đoạn lịch sử khuất nhục của Đại Vũ 1
Giờ Mùi canh ba, tiết học buổi chiều chính thức bắt đầu.
Trình Loan Loan ở trong thư phòng nghe Đào tiến sĩ nói học sinh đã đến đông đủ.
Nàng cũng không nghĩ rằng đám học sinh này nể mặt nàng, e là đã biết hành động của Tần vương có liên quan đến nàng nên muốn chọc cho nàng tức tới mức từ chức.
Nàng chỉnh trang y phục lại một chút rồi cầm sách vở đi đến phòng học.
Học đường này có tới mười mấy gian phòng học nhưng hiện tại chỉ mới sử dụng một gian.
Nàng vừa tới đã nhìn thấy cửa phòng đóng chặt thì lập tức hiểu ra.
Nàng nhấc chân, nhẹ nhàng đá văng cánh cửa.
“Rầm ——”
Một xô nước từ trên trời giáng xuống, tuy không đổ xuống người nàng nhưng vạt áo cũng bị dính nước.
Nàng đá bay thùng nước rồi bước vào trong, ánh mắt quét qua những người đang ngồi bên dưới, Bành Vọng đang lo lắng, nhóm tú tài không biết phải làm gì, nhóm công tử quyền quý kia thì nhếch miệng cười châm chọc, trong nụ cười còn mang theo một chút tiếc nuối và hưng phấn.
Nói cách khác, ngoài xô nước này ra thì chắc chắn vẫn còn trò khác.
Trình Loan Loan mặt không đổi sắc đi lên bục giảng, thấy ghế ngồi hơi kỳ quái, thời đại này tương đối tôn sư trọng đạo… Tất nhiên đám học sinh ở đây không có khái niệm này, bởi vì tôn sư trọng đạo cho nên mới để ghế cho tiên sinh lên lớp đều là ngồi giảng bài, chiếc ghế này được chuẩn bị riêng cho tiên sinh.
Nàng làm như lơ đãng đá một cái, chiếc ghế lập tức vỡ thành từng mảnh.
Nàng cười cười: “Nghi thức chào đón của mọi người thật là đặc biệt, thật không hổ là học sinh ở kinh thành… Ồ, ở đây còn có một món quà nhỏ sao.”
Trên bàn có một hộp bút chì than, nàng duỗi tay cầm vật nhỏ trong đó ra.
Là một con sâu lông màu xanh lục bằng ngón tay cái, bị nàng bóp trong tay không ngừng giãy dụa.
Bàng Kiệt trợn tròn mắt.
Bọn họ vất vả lắm mới tìm được vũ khí có sức sát thương to lớn này ở bụi hoa trong học đường nhưng Tuệ phu nhân lại không sợ sao?
Đúng rồi, hắn ta sao lại quên chứ, Tuệ phu nhân là một nông phụ nên tất nhiên sẽ không sợ thứ này, là bọn họ đã tính sai.
Chuẩn bị ba trò “kinh hỉ” nhưng đều bị phá giải, xem ra Tuệ phu nhân này không dễ đối phó như vậy, lại phải cân nhắc biện pháp khác một chút thôi.
Trong lúc Bàng Kiệt và đám người kia đang trao đổi ánh mắt với nhau thì Trình Loan Loan đã nhanh chóng ném xuống con sâu làm da đầu nàng tê dại kia ra, rồi đưa tay vói vào tay áo tìm kiếm cái gì đó.
“Xem ra mọi người rất thích mấy vật nhỏ như thế này.” Nàng lấy ra một chiếc hộp màu đen: “Có qua có lại, ta cũng tặng cho mọi người một ít.”
Nàng mở chiếc hộp ra.
Bên trong không phải sâu lông mà là ong vò vẽ.
Đây là ong võ vẽ hoang nàng vừa mới mua trong thương thành, đốt người còn lợi hại hơn so với ong mật, tuy không độc nhưng cũng khiến người ta khổ sở một hồi.
Ong mật sau khi đốt người xong thì sẽ c.h.ế.t nhưng ong vò vẽ lại không như vậy, có thể sử dụng nhiều lần…
Không phải bọn họ muốn chơi sao, vậy thì chơi cùng bọn họ một chút.
“Tránh ra, đừng bay qua bên này!”
“A a a, đau c.h.ế.t mất, ong vò vẽ đáng chết!”
“…”
Phòng học lập tức loạn cào cào, cánh cửa duy nhất đã bị Trình Loan Loan đóng lại, còn khóa trái, những người này muốn chạy ra mà không được.
Thấy mấy tên cầm đầu kia đã bị đốt mấy vết, Trình Loan Loan mới dùng hương hoa dụ đám ong vò vẽ bay vào trong hộp.
Nàng đóng nắp lại rồi cười tủm tỉm nói: “Hình như mọi người rất nhiệt tình, nếu thích thì mỗi lần lên lớp ta sẽ thả bọn chúng ra cho mọi người chơi một lúc.”
Trán của Bàng Kiệt đã bị đốt mấy vết, nổi lên mấy cục u nhỏ, tức giận đến mức nói không lựa lời: “Ngươi cố ý!”
“Theo như vị đồng học này nói thì ta đây cũng có thể nói các ngươi cố ý phải không?” Trình Loan Loan ngoài cười nhưng trong không cười: “Thùng nước ở cửa, ghế ngồi hỏng, sâu lông trong hộp, còn không phải cố ý nhắm vào ta sao? Các ngươi cố ý ba lần, ta chỉ có một lần thôi, ta chịu thiệt rồi, nhưng mà ta là sư trưởng nên sẽ không so đo với đám học sinh các ngươi. Các ngươi nếu còn muốn chơi thì chúng ta tiếp tục chơi, không muốn chơi thì an tĩnh lại, chính thức bắt đầu buổi học.”
Nàng nhìn ngắm chiếc hộp trong tay, học sinh ở phía dưới có thể nghe được loáng thoáng âm thanh “ong, ong” ở bên trong.
Da đầu Bàng Kiệt tê dại, đành tạm nuốt xuống cơn giận dữ.
Người cầm đầu không tiếp tục thì tất nhiên những người khác cũng không lên tiếng, phòng học từ từ yên tĩnh lại.