Hai phu tử chào từ giã 2
“Vương gia vẫn nên tỉnh táo lại đi.” Trình Loan Loan ngồi trên ghế, giọng nói lạnh nhạt: “Ngài là người bận rộn, ban ngày thì chơi bời lêu lổng, buổi tối lại đến sở quán đấu dế nghe khúc, cách ba đến năm ngày có thể đến Đại học đường một lần là đã xem như cho học đường này mặt mũi rồi. Lúc ngài có mặt, bọn họ có lẽ còn có thể nghe lời, ngài vừa đi, lập tức trở nên coi trời bằng vui. Theo ý ta ấy mà, học đường này sợ là không mở nổi nữa, không bằng báo cáo với hoàng thượng đóng cửa Đại học đường Tiêu Tần sớm một chút, không làm mất thời gian của bất kỳ ai cả.”
Ý tứ châm chọc trong lời nói của nàng nồng nặc đến mức những người khác trong phòng đều phải cúi đầu. Bọn họ không khỏi âm thầm khen ngợi Tuệ Phu nhân ở trong lòng, trên thế gian này ngoài hoàng thượng và thái hậu ra thì phỏng chừng cũng chỉ có mình Tuệ Phu nhân dám nói chuyện như vậy với Vương gia. Thật hy vọng Vương gia có thể nghe vào, nhanh chóng đóng cửa Đại học đường cho xong. Bọn họ thật sự không muốn lãng phí thời gian ở đây.
Tần vương sờ sờ mũi: “Chuyện đó, ta cũng chỉ thỉnh thoảng đến sở quán chơi một chút mà thôi, không phải thường xuyên….”
“Vương gia không cần giải thích với ta.” Trình Loan Loan ngước mắt: “Ta chỉ hỏi Vương gia một câu thôi, rốt cuộc ngài còn định tiếp tục mở học đường này nữa không?”
“Mở, đương nhiên mở.” Tần vương vội vàng nói: “Hơn ba mươi năm qua ta đã quen với sự hoang đường, trong khoảng thời gian ngắn không thích ứng được với thân phận sơn trưởng này, Tuệ Phu nhân cho ta thời gian vài ngày, ta nhất định sẽ thay đổi.”
Khóe miệng Trình Loan Loan giật giật.
Một người hoang đường hơn ba mươi năm vốn không thể thay đổi trong vòng vài ngày được.
So với việc trông cậy vào Tần vương không đáng tin, còn không bằng dựa vào chính bản thân nàng.
“Cá tính của Vương gia nếu muốn thay đổi thật sự là hơi khó, không bằng thay đổi quy củ của học đường.” Trình Loan Loan: “Không bằng như vậy….”
Nàng thản nhiên trần thuật lại ý nghĩ của chính mình.
Tất cả mọi người ở đây, bao gồm cả Tần vương đều kinh ngạc đến mức trợn tròn mắt.
Làm như vậy liệu có hơi quá đáng hay không?
“Bọn họ thân là học trò mà cả một buổi sáng không đến lớp, liên tục chọc giận hai vị tiên sinh cũng không cảm thấy quá đáng, những điều ta vừa nói sao lại quá đáng được?” Trình Loan Loan uống một ngụm trà: “Chủ yếu vẫn phải có được sự phối hợp của Vương gia, bằng không cũng không có cách nào thực hiện.”
“Vậy nghe lời ngài.” Tần vương đập bàn: “Người đâu.”
Hai tùy tùng của hắn lập tức tiến vào từ ngoài cửa, cung kính chờ sai bảo.
Buổi trưa chậm rãi trôi qua, còn gần nửa canh giờ nữa sẽ đến giờ lên lớp buổi chiều.
Mà lúc này, nhóm người Bàng Kiệt trong phòng ngủ cuối cùng cũng thức dậy, trong phòng có đồ ăn thị nữ bưng đến từ nhà ăn, hương vị cũng được nhưng đã hơi nguội, thân là công tử bột nhà quý tộc, sao hắn có thể dễ dàng chịu được việc ăn đồ ăn đã nguội.
Bàng Kiệt lớn tiếng gọi: “Người đâu.”
Nhưng hắn gọi liên tục mấy tiếng cũng không có ai bước vào.
Hắn nhíu mày, mở cửa đi ra ngoài, Lý Kiện ở cách vách cũng mang vẻ mặt nghi hoặc: “Kỳ lạ thật, không biết tùy tùng của ta đi đâu mất rồi, không phải là thấy ta ngủ nên trốn đến nơi nào lười biếng rồi chứ.”
Không chỉ hai người bọn hắn mà nhóm nhị thế tổ ở các phòng khác cũng thò đầu ra, đều tỏ vẻ không thấy tùy tùng đâu.
Cách đó không xa, một học trò có gia thế thấp hơn một chút có lòng tốt nhắc nhở: “Nửa canh giờ trước, Vương gia đã đuổi tất cả tùy tùng, thị nữ, thân tín trong học đường về gia tộc của chúng ta rồi, tất cả bốn cánh cổng của học đường đều đã đóng chặt, trên tường viện cũng đã được bày rất nhiều mảnh sứ vỡ, không cho phép chúng ta tiếp tục ra khỏi học đường một mình nữa.”
Bàng Kiệt không thể tin: “Sao Vương gia lại có thể làm loại chuyện này được?”
“Sau khi Tuệ Phu nhân đến học đường trò chuyện với Vương gia nửa canh giờ thì Vương gia đã ra mệnh lệnh này.” Một người bên cạnh thở dài: “Không cho người hầu hạ chúng ta, không cho phép chúng ta ra khỏi học đường, cũng không cho phép gia tộc phái người đến, đây rõ ràng chính là muốn chỉnh c.h.ế.t chúng ta mà. Tuệ Phu nhân có thù oán gì với chúng ta sao? Vì sao phải giật dây Vương gia đối phó với chúng ta như vậy? Thật quá đáng.”
Lý Kiện nhíu mày nói: “Vì sao Vương gia lại nghe lời Tuệ Phu nhân như vậy?”
“Không phải trên phố có người nói rồi đó sao, Tuệ Phu nhân sớm muộn gì cũng gả cho Vương gia, làm Tần Vương phi.” Bàng Kiệt hừ một tiếng: “Bây giờ còn chưa phải Tần Vương phi mà đã bắt đầu bày ra dáng vẻ kiểu cách rồi, ta thật muốn nhìn xem nàng ta có bao nhiêu thủ đoạn. Đi, chúng ta đi gặp Tuệ Phu nhân.”