Hai phu tử chào từ giã 1
Tháng năm, thời tiết đã mơ hồ nóng lên.
Không khí buổi sáng còn có cảm giác mát mẻ, một khi qua buổi chiều, nếu còn tiếp tục đứng dưới ánh nắng mặt trời thì hơi khô nóng.
Trình Loan Loan có lớp học vào buổi chiều cho nên nàng chỉ có thể đi đến Đại học đường sau khi đã dùng xong cơm trưa.
Nàng từ cổng bước vào, nhìn thấy rất nhiều tùy tùng thị nữ đang xách hộp cơm từ nhà ăn đi về phía phòng ngủ trên tầng.
Chỉ liếc mắt một cái, nàng liền hiểu được phỏng chừng nhóm nhị thế tổ kia ngủ thẳng đến lúc này vẫn chưa chịu dậy….
“Tuệ Phu nhân… Trình tiên sinh.” Bành Vọng từ phía trước đi đến, nhìn thấy nàng liền vội vàng hành một lễ của học trò: “Không biết tiên sinh đã dùng cơm chưa?”
“Đã dùng rồi.” Trình Loan Loan ngẩng đầu: “Tình hình lớp học của Bao tiên sinh sáng nay như thế nào?”
Bành Vọng thở dài một hơi: “Năm mươi bốn người thì chỉ có hai mươi mốt người đến, hơn một nửa đều đang ngủ, đến bây giờ vẫn còn chưa dậy…. Sáng nay lúc Bao tiên sinh bước vào lớp liền bị tức đến mức đầu óc choáng váng, lên lớp được nửa khắc đã rời đi. Sau đó Vu tiên sinh đến giảng bài, bởi vì quá mức nghiêm khắc nên Chu thiếu gia Trần thiếu gia không phục, nảy sinh mâu thuẫn ngay tại lớp học…. Trò vừa mới hỏi thăm một chút, nghe nói Bao tiên sinh và Vu tiên sinh đều chào từ giã rồi.”
Trình Loan Loan: “….”
Vẻn vẹn chỉ trong một buổi sáng mà đã có hai tiên sinh “bỏ mình”, còn ở dưới tình huống chỉ có một nửa học trò đi học.
“Bành Vọng, trò không giống bọn họ.” Nàng hít sâu một hơi, mở miệng nói: “Trò phải chăm chỉ học tập, đừng để bị những người này ảnh hưởng, nhớ chưa?”
Nàng dặn dò Bành Vọng xong mới cất bước đi đến thư phòng của nhóm tiên sinh.
“Cuối cùng Trình sơn trưởng cũng đến rồi.” Đào tiến sĩ sốt ruột đến mức miệng cũng nổi bọt nước: “Vẫn nên hủy bỏ lớp học chiều nay đi, chúng ta còn phải nghĩ cách để quản thúc học trò….”
Điền tiên sinh giận giữ nói: “Ngày hôm qua sau khi kết thúc nghi lễ khai giảng, đám học trò này lén lút lẻn ra ngoài ăn chơi đàng điếm, đến canh ba mới trở về, ngủ thẳng đến lúc này còn chưa chịu dậy, quả thật là coi trời bằng vung.”
Trình Loan Loan thật sự không ngờ tới nhóm học trò này lại to gan lớn mật như vậy, ngày đầu tiên khai giảng đã hẹn nhau ra ngoài ăn chơi lêu lổng, hành vi này chứng tỏ hoàn toàn không xem học đường ra gì.
Hoặc là nên nói, ở lại phòng ngủ của học đường còn thuận tiện cho bọn họ ra ngoài chơi bời phóng túng hơn cả lúc ở trong nhà…. Dù sao các tiên sinh không quản lý được bọn họ, tay của cha nương tạm thời cũng không thể duỗi đến bên này, nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan[1] mà, cứ chơi cho vui sướng trước rồi nói sau.
[1] Nhân sinh đắc ý tu tẫn hoan nghĩa là con người sống trên đời này nên tận hưởng niềm vui một cách trọn vẹn.
Tay nàng gõ gõ lên mặt bàn: “Sơn trưởng đâu?”
Nói đến Tần vương, sắc mặt của Đào tiến sĩ càng thêm tối sầm: “Buổi sáng lúc Bao tiên sinh và Trần tiên sinh chào từ giã, ta lập tức phái người đến tìm Vương gia xin ý kiến, kết quả vốn không tìm thấy người, hỏi thăm khắp nơi một hồi lâu mới biết được Tần vương đến Sở quán, cả đêm hôm qua đều chơi đấu dế, sáng hôm nay nghỉ ngơi ở sở quán, cũng không biết bây giờ đã dậy chưa.”
Trình Loan Loan mím môi: “Mặc kệ dùng cách gì, bây giờ phải để Tần vương đến đây một chuyến.”
Nàng vừa dứt lời, Tần vương liền vừa ngáp vừa đi vào: “Tìm ta có chuyện gì…. Đúng rồi, buổi học đầu tiên sáng hôm nay hiệu quả ra sao? Những học trò đó có nghiêm túc nghe giảng hay không?”
“Bao tiên sinh và Trần tiên sinh chào từ giã rồi.” Trình Loan Loan lộ ra một nụ cười: “Mới buổi sáng đã chọc tức hai vị tiên sinh, những học trò đó thật lợi hại.”
“Lũ khốn kiếp này, muốn lật trời chắc.” Tần vương thoáng chốc trở nên nghiêm túc: “Trong vòng một khắc, tất cả học trò tập hợp, bổn vương muốn phát biểu.”