“Những cửa sổ này do chính Tần vương tự thiết kế.” Trình Loan Loan đĩnh đạc nói: “Cửa sổ có hơi đắt đỏ, nhưng ta tin có lẽ cha nương của các ngươi có thể chịu trách nhiệm được. Đập đi, ta viết giấy nợ sai người đưa tới tay cha nương các ngươi, dù sao thì đại học đường Tiêu Tần cũng sẽ không bị thiệt.”
Bàng Kiệt tức giận tới mức gân xanh trên trán cũng đang giật giật.
Phụ nhân này lại lấy Tần vương và cha nương của họ để uy h.i.ế.p họ.
Nhưng họ lại dính chiêu này.
“Bàng huynh, bỏ đi.” Lý Kiện nhỏ tiếng nói: “Không phải chỉ là ném thẻ vào bình sao, nếu Tuệ phu nhân muốn chơi thì chơi cùng ngài ấy đi, chút chuyện bao lớn đâu, hà tất phải quậy tới chỗ cha nương?”
Hắn không muốn bị cha quất roi nữa.
Bàng Kiệt cũng không muốn bị cha nương treo lên đánh một trận nữa.
Hắn thuận thềm đi xuống, hừ lạnh nói: “Nể tình ngài là Tuệ phu nhân, nể mặt ngài vài phần.”
Hắn lộn người đi xuống dưới bục giảng, nhặt một viên đá nhỏ lên, nhìn cũng không nhìn, giơ tay tùy ý ném, ném vào trong lọ sành.
Trình Loan Loan cười nhẹ: “Ngươi ném chuẩn như vậy, chắc b.ắ.n tiễn cũng không tồi, có bản lĩnh như thế này, nên đền đáp đất nước lập công dựng nghiệp, chứ không phải là…”
Nàng thu liễm nụ cười, lắc đầu.
Bàng Kiệt được nàng khen, trong lòng đột nhiên thoải mái.
Nhưng nàng lại đột nhiên tỏ vẻ tiếc nuối lắc đầu, vẻ mặt này giống như là một cây kim đ.â.m vào tim hắn.
Hắn bĩu môi, không nói gì.
Lý Kiện lập tức lên theo, tương tự, cũng là vừa giơ tay đã ném trúng.
Nhóm nhị thế tổ này, tuy học hành không ra sao nhưng ăn uống vui chơi rất này nọ, cho dù là người kém nhất, cũng chỉ ném ba lần đã ném vào.
Trình Loan Loan lấy chìa khóa ra, mỉm cười nói: ‘Nhớ bài tập về nhà, sáng mai nộp, được rồi, tan học đi ăn cơm đi.”
Nàng mở khóa cửa phòng học ra, hơn bốn mươi người tràn ra.
Đợi tới bên ngoài, những người này mới dám trắng trợn to gan nói chuyện.
“Vị Tuệ phu nhân này nhìn thì ôn hòa, thủ đoạn lại rất nhiều.”
“Cứ tiếp tục như vậy, chúng ta rất bị động, Bàng huynh, lẽ nào tiếp tới chúng ta phải ngoan ngoãn nghe Tuệ phu nhân sắp xếp như vậy sao?”
“Không nói chuyện này đã, ngồi trên học đường cả một chiều, nhức eo đau lưng đói bụng, đi đi đi, đi ăn cơm.”
Một đoàn người đi tới nhà ăn.
Lúc này, đã là cuối giờ dậu rồi, một lát nữa nhà ăn sắp đóng cửa rồi..
Bốn mươi mốt người đi vào, lẫm liệt ngồi vào bàn.
Công tử ca có địa vị thấp hơn một chút nói to: “Người đâu, mang đồ ăn, mang rượu lên, động tác nhanh lẹ chút.”
Một gã mập từ bếp sau nhà ăn đi ra, gật đầu cúi người nói: “Vương gia và Tuệ phu nhân từng dặn dò, tất cả học sinh phải tự lấy bát múc đồ ăn, bát cơm ở bên kia, xếp hàng ở đây múc cơm múc thức ăn là được, sau khi ăn xong nhớ phải đặt bát đũa vào chỗ kia.”
Hắn nói xong, không dám nhìn sắc mặt khó coi của đám học sinh này, vội vàng xoay người đi đến bếp sau.
“Tuệ phu nhân quá đáng quá.” Lý Kiện cắn răng nói: “Đưa tùy tùng thị nữ của chúng ta đi hết đã đành, còn không cho người trong học đường hầu hạ chúng ta, lẽ nào thật sự để chúng ta tự làm lấy sao?”
Có người chỉ một bảng chữ trên vách tường, viết tự làm lấy, ăn no mặc ấm.
“Lão tử lớn từng này rồi, chưa từng tự làm bao giờ!” Bàng Kiệt hất tay đứng dậy: “Lão tử ra ngoài ăn!”
Hắn nghênh ngang đi ra, một đám tiểu đệ phía sau loạt soạt đi theo.
Đi tới cửa học đường lại thấy cổng lớn đóng chặt, một đại gia râu tóc bạc trắng đang ngồi bên cạnh.
Lý Kiện lạnh giọng nói: “Mở cửa.”
Tay của đại gia đặt bên tai: “Ngươi nói gì, ta không nghe rõ.”
“Ta nói, bảo ông mở cửa!”
“Hả?”
“Mở cửa, bảo ông mở cửa, nghe không hiểu sao?”
“Hả?”
Lý Kiện: “…”
Hắn trực tiếp mò chìa khóa trên người đại gia, mò cả buổi cũng không mò được.
Có tiểu đệ đưa ra đề nghị trèo tường, nhưng vừa ngẩng đầu đã nhìn thấy bên trên tường viện toàn là mảnh ngói vỡ sắc bén màu trắng, nếu bị đ.â.m trúng, chắc chắn tay sẽ phế mất.
“Đỉnh, đỉnh thật.” Bàng Kiệt cười: “Hay cho một đóng cửa đánh chó, hay cho một bắt ba ba trong rọ.”