Lý Kiện ghé đầu tới: “Bàng huynh, huynh nguyện ý làm chó làm vương bát ta không quản được, dù sao ta cũng đói rồi, ta vẫn nên quay về nhà ăn ăn cơm thì hơn.”
Hắn trở người đi về phía nhà ăn.
Thế nhưng lúc này đã qua giờ thìn rồi.
Nhà ăn trực tiếp đóng cửa.
Bốn mươi mốt con người dại ra, ra sức đập cửa, cũng không có ai đáp lời.
Trong phòng hội nghị tiên sinh gần đó, Đào tiến sĩ hơi lo lắng nói: “Trình tiên sinh, nếu cha nương của đám học sinh này biết chúng ở học đường chịu đói, sợ là sẽ…”
Đã là người thành niên, đói một bữa cũng sẽ không làm sao.” Trình Loan Loan nhàn nhạt nói: “Mọi người ngồi xuống hết đi, ta nói với các vị thể chế điểm này một chút. Đối mặt với học sinh không nghe lời, các vị đừng nôn nóng tức giận, đối chiếu quy tắc này trừ điểm là được, đương nhiên, nếu chúng đột nhiên biểu hiện tạm ổn, có thể phá cách cộng thêm vài điểm, đối với học sinh như thế này, phải trừng phạt thật nặng, đồng thời, cũng không thể tiếc rẻ lời khen và biểu dương…Để khích lệ chúng, mỗi sáng dán bảng điểm của ngày hôm trước ở cửa phòng học…”
Đào tiến sĩ há hốc miệng, rất muốn nói, những học sinh này ngay cả tiền đồ còn không để ý, sao lại để ý mấy con điểm chứ?
Nhưng Tuệ phu nhân đã định chế xong tất cả quy tắc rồi, lúc này ông lên tiếng phản đối, rất có hiềm nghi chống đối, bỏ đi, thử nghiệm trước xem sao.
Ông lấy bút mực giấy ra, dựa theo bảng điểm do Trình Loan Loan đã viết sắp xếp thứ tự, sao chép lại một lần, sau đó sai người dán lên cửa phòng học lúc gà gáy ngày mai.
Nói xong chuyện bảng điểm, Trình Loan Loan dựa theo ý muốn của các vị phu tử sắp xếp lại thời khóa biểu.
Vốn dĩ có tổng cộng bảy phu tử, sau khi hai vị xin từ chức, chỉ còn lại năm người, may mà môn của hai vị đó là lý luận lịch sử và nền tảng, mời thêm hai vị nữa là được, nhưng không gấp vào lúc này.
Năm phu tử, Đào tiến sĩ là phó sơn trưởng, không cần dạy học, bốn người còn lại, mỗi người hai ngày mới lên lớp một buổi, kỳ thực nhiệm vụ này không được coi là nặng.
Dạy đọc sách làm người, dạy đọc sách đối với các phu tử mà nói đều không khó, chủ yếu là dạy làm người.
Nhưng hiện giờ Tuệ phu nhân lấy ra một bộ phương châm, nghe rất mới mẻ, mặc kệ có ích hay không, làm theo trước đã.
Thế là chuyện này đã được quyết định như vậy.
Đêm nay Trình Loan Loan ngủ khá ngon, nhưng bốn mươi mốt học sinh ở đại học đường Tiêu Tần thì khá khó chịu.
Hôm qua là ngày đầu tiên khai giảng, buổi trưa họ chưa ăn no, tối không ăn được, sau khi về phòng ngủ vẫn phải tự múc nước tắm trải giường ngủ, có vài người vốn không biết múc nước thế nào, càng không biết trải giường làm sao…Có thể nói, mơ mơ hồ hồ qua một đêm.
Sáng nay bị cơn đói đánh thức.
Buổi sáng bình thường, vừa mở mắt đã có thị nữ ở bên hầu hạ rửa mặt rửa tay đánh răng thay y phục, nhưng bây giờ thì sao, gọi cả buổi cũng không có ai tới.
Thế là ai nấy chỉ có thể than thở bò dậy từ trên giường, bừa thay một bộ y phục, đầu tóc tùy ý vuốt hai cái, còn rửa mặt…vốn không biết đi đâu múc nước, rửa mặt chỉ có thể tạm thời bỏ qua.
Họ còn muốn ngủ nhưng không thể ngủ, bởi vì ngủ nữa sẽ qua mất giờ ăn sáng.
Có đi học hay không là thứ yếu, mấu chốt nhất là phải lấp no bụng trước đã.
“Bàng huynh, mau lên.” Lý Kiện thúc giục nói: “Huynh còn lề mề nữa thì ta tới trước.”
“Đợi chút nữa cũng không chết!” Bàng Kiệt tức giận nói: “Ta không tìm thấy vớ của mình, đệ mau lấy một đôi cho ta mượn mang một chút.”
Lý Kiện sờ mũi: “Huynh tưởng ta biết vớ của mình để ở đâu sao, dù sao ta mặc y phục của ngày hôm qua, chỉ cần ta không nói thì sẽ không có ai biết.”
Bàng Kiệt: “…”
Hắn chấp nhận số phận nhặt vớ thối của ngày hôm qua lên, nín thở ngưng thần mặc vào, mang giày lên, lúc này mới dám thở mạnh.