Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Đồ ăn ở nhà ăn vô cùng thịnh soạn.
Tần vương chịu chi, nhà ăn không lo tiền bạc, đều là những nguyên liệu thượng hạng, gà vịt cá thịt gì đều có.
Đám người Bàng Kiệt, Lý Kiện cũng không yêu cầu người khác hầu hạ nữa, tự cầm khay cơm đến cửa sổ múc đồ ăn múc cơm, chất đầy một khay to, ăn vô cùng thỏa mãn.
Sau khi ăn xong, một đoàn người lau miệng muốn đi.
Đầu bếp của nhà ăn đi tới nhắc nhở nói: “Sau khi dùng bữa xong, phải đặt khay cơm lại vị trí đã thống nhất, mong các vị công tử…”
“Im miệng.” Bàng Kiệt lạnh lùng quét mắt tới: “Lão tử tự ra tay bưng tới đã rất nể mặt các ngươi rồi, thế mà còn được voi đòi tiên, cút cút cút, cút sang một bên.”
Hắn đứng dậy, phủi phủi bụi trên vai, nghênh ngang rời đi.
Lý Kiện xỉa răng nói: “Bàng huynh, hình như tiết đầu tiên buổi sáng là tiết của Tuệ phu nhân, có đi không?”
“Đi cái đầu ngươi!” Bàng Kiệt lạnh lùng nói: “Chiều hôm qua các ngươi cảm thấy học được gì không, không học được, nàng ta không có bất cứ chân tài thực học nào, đi học là lãng phí thời gian, chi bằng về ngủ.”
Một công tử ca bên cạnh nói nhỏ: “Tối qua đói tới không ngủ được, ta đã làm xong bài văn mà Tuệ phu nhân nói rồi, làm cũng làm rồi, không nộp thì thiệt thòi quá.”
Lý Kiện trợn tròn mắt: “Thế mà ngươi lại lén bọn ta làm bài, có muốn chơi chung nữa không?”
“Ta…” Công tử ca đó cúi đầu: “Chắc các huynh cũng biết tổ phụ ta từng lên chiến trường, c.h.ế.t ở biên cương, thi cốt không còn…Hôm qua lúc Tuệ phu nhân giảng bài, ta đã nhớ tới tổ phụ chưa từng gặp mặt, luôn muốn làm chút gì đó, sau khi viết bài văn đó, ta mới cảm thấy an tâm…”
Mấy người khác cũng lên tiếng theo.
“Thực ra bài giảng của Tuệ phu nhân cũng rất hay, khiến người ta tỉnh ngộ.”
“Ta cũng đã viết một số cảm tưởng về bài học hôm qua, nên đi nộp thì hơn.”
“Bàng huynh, huynh yên tâm, bọn ta nộp bài tập rồi đi, tuyệt đối không ở lại giảng đường…”
Một nhóm người đang nói chuyện, một tiểu đệ khác thở dốc chạy tới: “Bàng huynh, không hay rồi, xảy ra chuyện lớn rồi!”
Bàng Kiệt nhíu mày: “Chuyện gì?”
“Cửa lớp học dán bảng điểm, huynh huynh huynh…” Tiểu đệ lắp bắp một lúc mới nói: “Bàng huynh, huynh xếp cuối cùng.”
Bàng Kiệt tỏ vẻ không quan tâm: “Xếp cuối cùng thì xếp cuối cùng, lão tử không quan tâm.”
Hắn là nhi tử của Đại học sĩ, trước đây luôn học ở Quốc Tử Giám, lúc ở Quốc Tử Giám, thường đứng cuối bảng, bởi vì hắn biểu hiện quá kém, cha cảm thấy hắn quá mất mặt, thế là bảo hắn tới tộc học của Bàng gia học, tới tộc học, lúc thi vẫn cuối bảng.
Không phải chỉ là xếp cuối sao, hắn đã sớm quen rồi.
Lý Kiện ghé tới, vội hỏi: “Vậy ta thì sao, ta thứ mấy?”
Tiểu đệ nghĩ ngợi mới nói: “Lý huynh là hạng hai mươi ba.”
“Cái gì?” Lý Kiện kinh ngạc: “Năm mươi tư người, ta lại được hai mươi ba, vượt qua hơn một nửa người, ha ha ha, ây yo, thế mà ta lại có tiền đồ, nếu cha ta biết ta xếp hạng hai mươi ba, chắc chắn sẽ vui điên mất, đi đi đi, mau đi xem thử bảng điểm đáng ghét này.”
Hắn cười cả buổi, vừa quay đầu phát hiện Bàng Kiệt đen mặt.
“Khụ, Bàng huynh, đây chỉ là một cái bảng điểm không ra gì, không quan trọng, ha ha.” Lý Kiện ôm vai của hắn: “Tối qua huynh không ngủ ngon, quay về phòng nghỉ ngơi cho tốt, còn ta, thay Bàng huynh đi thám thính tin tức một chút…”
Bàng Kiệt nhìn một đám tiểu đệ bên cạnh: “Hôm qua chúng ta đều biểu hiện giống hệt nhau, dựa vào đâu ta đứng cuối?”
Hắn không quan tâm là hạng mấy, nhưng rõ ràng mọi người đều như nhau, vì sao hắn lại chót bảng?
Đây rõ ràng là Tuệ phu nhân cố ý nhắm vào hắn.
Hắn hừ lạnh: “Ta lại muốn xem thử rốt cuộc bảng điểm này xếp kiểu gì.”
Hắn vung tay áo đi về phía phòng học.
Đi tới cửa, một đám người vây quanh bảng điểm xem thứ hạng.
Nhìn thấy hắn tới, đám người tự động tránh ra.
Hắn quét mắt, hạng nhất là Bành Vọng, một đồng hương địa phương của Tuệ phu nhân, đây rõ ràng là thiên vị.
Hạng hai tới hạng mười ba tiếp theo là đám tú tài kia.
Tiếp đó là đám người bọn họ.

Advertisement
';
Advertisement