“Bàng huynh, thực ra điểm của huynh và ta chênh lệch không lớn, chủ yếu là trừ ở đây.” Ngón tay Lý Kiện chỉ chỉ: “Thất lễ học đường trừ một điểm, cho nên huynh thành hạng cuối.”
Điểm cộng điểm trừ trên bảng chỉ có vài mục, điểm trừ chỉ có trốn học và thất lễ học đường, điểm cộng chỉ có nhiệm vụ theo học, điểm của mỗi người chênh lệch không lớn.
Lý Kiện hạng hai mươi ba, hắn tưởng mình rất lợi hại, nhìn bảng mới biết, hạng hai mươi ba có ba mươi mốt người, từ hạng hai mươi ba tới hạng hai đếm ngược, hạng nhất đếm ngược là Bàng Kiệt.
Sắc mặt của Bàng Kiệt rất đen: “Thất lễ học đường là thứ quỷ gì, cố ý đúng không?’
“Vậy để ta giải thích một chút.” Một giọng nói thanh lạnh truyền tới, Trình Loan Loan đi tới, trên mặt nàng vẫn là nụ cười: “Hôm qua trên lớp, Bàng Kiệt ngươi đặt hai chân trên bàn, ngươi cảm thấy dáng vẻ như thế này ổn không? Còn hành vi vô lễ khác của ngươi đối với ta trên lớp, ta đều có thể coi là ngươi không đủ tín phục ta, một phụ nhân như ta đảm nhiệm phu tử, quả thực không đủ khiến người ta tín phục, cho nên ta không trừ điểm, nhưng nếu tiếp tới vẫn có người có hành vi thất lễ mạo phạm như hôm qua, sẽ không còn đơn giản là trừ điểm như vậy, ta sẽ thông báo phụ mẫu các ngươi tới xin lỗi thay các ngươi.”
Nàng nói xong, tiếng chuông vào lớp vừa hay vang lên.
Nàng đi vào phòng học: “Vào hết đi, chuẩn bị lên lớp rồi.”
Các học sinh soàn soạt đi vào trong phòng học, Bàng Kiệt vốn không muốn vào nhưng lại bị đám người dẫn vào.
Hắn xanh mặt ngồi vào chỗ.
“Chào buổi sáng mọi người.” Trình Loan Loan mỉm cười: “Không biết mọi người có còn nhớ bài tập về nhà của ngày hôm qua không, tìm hiểu lịch sử của A Tát Bố quốc và nước Đại Vũ, người đã hoàn thành bài tập, bây giờ có thể nộp bài tập lên.”
Bành Vọng là người đầu tiên đứng lên nộp bài tập, tiếp đó là đám tú tài.
Trình Loan Loan tưởng cũng chỉ có những bài này, lại không ngờ trong đám nhị thế tổ đó lại có tám người đã hoàn thành bài tập.
Bài văn ba trăm chữ, kỳ thực rất ngắn, quét mắt một cái là có thể đọc xong, nàng đọc sơ qua một lượt, chọn ra ba bài, cười nói: “Bài tập của ba học sinh này làm khá tốt, mỗi người được cộng ba điểm, học sinh khác mỗi người được cộng một điểm, người không nộp bài tập cũng không sao, niệm tình là lần đầu tiên, không trừ điểm.”
“Phụt!” Bàng Kiệt quay đầu, lẩm bẩm nói: “Con điểm rách này, lão tử không thèm.”
Đừng hòng dùng điểm số để khiến hắn ngoan ngoãn nghe lời.
Ánh mắt của Trình Loan Loan từ trên mặt hắn quét qua, tiếp tục nói: “Tiếp theo chúng ta mời ba học sinh này đọc bài tập của mình, người đầu tiên, Bành Vọng.”
Bành Vọng đứng dậy nhận bài tập của mình về, bắt đầu đọc to, hắn nghiêm túc làm bài, viết từ lúc A Tát Bố và nước Đại Vũ gặp mặt nhau lần đầu cho tới xác lập quan hệ, rõ ràng chỉ cần ba trăm chữ, hắn lại viết hơn tám trăm chữ, lưu loát một trang giấy, đợi hắn đọc xong, người bên dưới đều hơi gật gù buồn ngủ.
Theo Trình Loan Loan, bài tập này chỉ có thể tính là đạt chuẩn, không thể được coi là ưu tú, nhưng ai bảo người ưu tú thực sự quá ít, cho nên Bành Vọng mới được chọn trúng.
Nàng bảo Bành Vọng ngồi xuống, mời học sinh thứ hai đọc lớn, đây là một tú tài, hắn hơi căng thẳng đứng lên.
Hắn dùng góc nhìn của một lão bách tính bình thường để viết cảm nhận đối với quốc gia A Tát Bố, viết rất mộc mạc, không có quá nhiều ngôn từ phức tạp.
Tiếp đó là học sinh thứ ba, người có bối cảnh thân gia khá thấp trong đám tử đệ ăn chơi, tuy thấp nhưng cũng là nhi tử của nhà quan viên tam phẩm, đời tổ phụ trở lên là võ tướng, tới đời phụ thân bắt đầu tòng văn, có lẽ là trong nhà có người từng lên chiến trường, cho nên hắn có cảm xúc với tiết học hôm qua.
Hắn không viết A Tát Bố, viết cuộc chiến Tây Nhung…
Về mặt ý nghĩa chuẩn chỉnh mà nói, hắn đã lạc đề.
Nhưng hơn ba trăm chữ ngắn ngủi, khiến người đọc cảm động, vì vậy, Trình Loan Loan cho học sinh này vào nhóm ưu tú.
Nàng cười nói: “Đậu Thanh Tùng, đọc cho mọi người nghe bài tập của ngươi đi.”