“Nước Đại Vũ to lớn của ta, há có thể để đất nước nhỏ bé này dòm ngó!” Thái tử vén áo bào quỳ xuống đất: “Phụ hoàng, nhi thần thỉnh cầu dẫn binh tới Tịch Cơ Quốc, san bằng Tịch Cơ Quốc, dương uy nước ta!”
“Không được!” Từ đại nhân lắc đầu: “Tịch Cơ Quốc và nước Đại Vũ cách bờ biển, chuyến đi này đường xá xa xôi, một khi khai chiến, lao dân thương tài, về nước về dân đều rất bất lợi.”
Có mấy người khác phụ họa theo.
“Hai mươi năm nay cuối cùng nước Đại Vũ và Tây Nhung quốc cũng dừng chiến, trong nước thái bình thịnh thế, bách tính an cư lạc nghiệp, đây là thịnh thế do Thái Bình công chúa hòa thân đổi lấy, khai chiến phải cẩn trọng.”
“Vi thần cho rằng có thể điều một số chiến sĩ đóng giữ biên cương về kinh, chỉ mấy trăm tới nghìn người Tịch Cơ Quốc cũng không gom đủ trăm nghìn tướng binh, có gì phải sợ?”
“…”
Một phần nhỏ người do thái tử dẫn đầu cảm thấy phải tấn công lại, nhưng phần lớn người còn lại đều không chủ trương khai chiến.
Tính cách của Trình Loan Loan đã định sẵn nàng chủ trương hòa bình, nhưng bây giờ nàng cảm thấy rất cần phải khai chiến.
Hoa Hạ quốc của kiếp trước không phải chính là bị Uy quốc – mảnh đất nhỏ bé chiếm cứ hơn nửa quốc gia sao, quốc phá sơn hà, gia phá nhân vong, nước không phải nước, nhà không phải nhà…Những văn tự trên sử sách đều đẫm m.á.u và nước mắt, bây giờ nàng nghĩ tới, m.á.u trong trái tim đều đang sôi trào.
Cho dù đã đổi thời đại không gian, Tịch Cơ Quốc vẫn là như vậy, âm hiểm xảo trá, luôn muốn nuốt quốc thổ của người khác.
Tuy quốc gia của chúng nhỏ nhưng lòng không nhỏ, thực lực cũng không thể xem thường.
Nếu không ấn c.h.ế.t Tịch Cơ Quốc, sớm muộn có một ngày, chúng sẽ g.i.ế.c vào nước Đại Vũ, đánh một đòn nặng nề cho nước Đại Vũ… Cho dù nước Đại Vũ thắng thì sao, đuổi được địch quốc trên quốc thổ của mình, bách tính vẫn chịu khổ, những đau thương do chiến tranh mang tới, ít nhất phải mấy chục năm mới có thể qua đi…
So với đợi người ta đánh vào, chi bằng chủ động xuất kích.
Hoàng đế đột nhiên lên tiếng: “Tuệ phu nhân thấy thế nào?”
Trình Loan Loan đang lo không tìm được cơ hội phát biểu ý kiến, hoàng thượng điểm tên, nàng danh chính ngôn thuận nói quan điểm của mình: “Tịch Cơ Quốc đã có ba bốn trăm người mai phục ở ngoại ô kinh thành, lần này bị nước Đại Vũ vây diệt, có thể sẽ tạm thời hòa hoãn một khoảng thời gian, nhưng tuyệt đối sẽ không rút lui như vậy. Khi người của họ đạt tới hàng nghìn, được coi là một thế lực rất đáng sợ, tùy tiện sẽ có thể khuấy đảo gió tanh mưa m.á.u ở ngoại ô kinh thành. Khi nhân số này đạt tới hàng chục nghìn, còn có thể so đo một hai với quân đóng trú ở ngoại ô…”
Hoàng đế nhìn nàng nói: “Tuệ phu nhân không chủ trương khai chiến?”
“Không phải.” Trình Loan Loan lắc đầu: “Thần phụ không chủ trương khai chiến ở nội cảnh nước Đại Vũ, như lời thái tử điện hạ nói, phái người dẫn binh tới Tịch Cơ Quốc, chuyển dịch chiến trường lên quốc thổ của chúng, chúng âm thầm sinh sự, vậy thì phải khiến bách tính của chúng chịu khổ, dựa vào đâu để bách tính của nước Đại Vũ ta chịu tai bay vạ gió!”
Từ đại nhân trong Quân Cơ Xứ lắc đầu, nữ tử quả nhiên là nữ tử, chỉ có thể nghĩ được những lợi ích nhỏ bé này.
Ông lên tiếng nói: “Tuệ phu nhân có từng nghĩ tới ngàn dặm xa xôi đi tới Tịch Cơ Quốc đồng nghĩa là đến địa bàn của đích quốc, lương thảo khó đuổi kịp, vũ khí khó duy trì, binh mã khó bổ sung…Những thứ này đều là nhân tố mấu chốt thắng thua trong một trận chiến tranh. Hơn nữa, cho dù chuyển dịch chiến trường, vẫn sẽ có tử thương, tới lúc đó, trăm nghìn chiến sĩ hi sinh sợ là ngay cả thi hài cũng khó về cố thổ…”
“Thần phụ là một phụ nhân, dĩ nhiên không hiểu những thứ này.” Trình Loan Loan thành thật nói: “Theo thần phụ thấy, trận chiến với Tịch Cơ Quốc là không thể tránh khỏi, hoặc là bây giờ chủ động tấn công, hoặc là đợi Tịch Cơ Quốc mạnh lên rồi bị động phản kích, tuyên chiến lúc này hay là khai chiến sau vài năm nữa, dĩ nhiên là do hoàng thượng và Quân Cơ đại nhân, Binh Bộ thượng thư các vị quyết định rồi…”