Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Có tuyên chiến với Tịch Cơ Quốc hay không, đây là đại sự quốc gia, không thương nghị ra bất cứ kết quả nào.
Trình Loan Loan từ Ngự Thư Phòng đi ra, lúc về tới nhà đã tới nửa đêm.
Triệu Tứ Đản vẫn chưa ngủ, ngồi trong viện đọc sách đợi nàng về, Tề bà tử vội vàng bảo người bưng bữa khuya cho nàng ăn một chút.
Thấy mặt mày nàng mệt mỏi, Triệu Tứ Đản muốn nói lại thôi, thở dài một hơi: “Nương ngủ sớm một chút đi.”
Nương hắn có tính cách như vậy đấy, rõ ràng chỉ là phụ nhân, lại luôn gánh trách nhiệm mà nam nhân nên gánh vác.
Trước đây hắn cảm thấy chỉ cần thi đỗ Trạng Nguyên, thành một thành viên trong triều, hắn có thể đứng phía trước nương che gió chắn mưa.
Nhưng sau khi đi tới bước này hắn mới phát hiện, khoảng cách giữa hắn và nương rất xa rất xa, hắn chỉ là một thất phẩm cỏn con, mà nương đã là cáo mệnh nhị phẩm, hắn ít nhất cần mười năm, hai mươi năm, thậm chí ba mươi năm mới có thể thăng tới tam phẩm nhị phẩm, cũng có thể cả đời chỉ là một quan viên cấp thấp…
Cuối cùng hắn cũng hiểu, tại sao đại biểu ca lại cố gắng như vậy, bởi vì không cố gắng sẽ không đuổi kịp bước chân của nương.
Hắn cũng phải cố gắng hơn nữa, cho dù không đuổi kịp cũng phải cố gắng đuổi theo.
Đêm nay Trình Loan Loan ngủ rất sâu, ánh mặt trời ban mai từ ô cửa sổ chiếu vào, trong phòng sáng bừng lên, lúc này nàng mới mở mắt thức dậy.
Nghe thấy động tĩnh trong phòng, lúc này Yên Hồng mới đẩy cửa đi vào hầu hạ.
Đợi rửa mặt mặc y phục xong, đi tới tiền viện, nhìn thấy đã có mấy người ngồi trong viện, Lục Ánh Tuyết dẫn theo Ngu Kiều, còn có Thẩm lão phu nhân.
“Loan Loan tỷ, tỷ không sao chứ?” Lục Ánh Tuyết sải bước xông tới, sờ cánh tay của nàng: “Chuyện hôm qua đám cẩu tạp chủng Tịch Cơ Quốc đó mai phục ở Lâm Khê đã truyền khắp kinh thành, rất nhiều người đều nói Loan Loan tỷ bị người Tịch Cơ Quốc bắt đi, thật sự dọa c.h.ế.t ta rồi.”
Ngu Kiều nắm tay của nàng: “Thẩm, mu bàn tay của thẩm bị thương cả rồi.”
Trên mu bàn tay của Trình Loan Loan có vài xây xát, đã đóng vảy, không ảnh hưởng gì.
Thẩm lão phu nhân kéo nàng ngồi xuống trong viện: “Con đó, ta nên nói gì mới được đây, chuyện gì cũng phải lo cho mình một chút, con phải biết mình có bốn nhi tử, còn có mấy tôn nhi, nếu con xảy ra chuyện, đám đầu gỗ chúng sống kiểu gì đây?”
“Đúng vậy đúng vậy!” Lục Ánh Tuyết bất bình nói: “Đám người Tịch Cơ Quốc đó nhắm vào Loan Loan tỷ thì thôi đi, nhưng rõ ràng chúng muốn bắt đám ăn chơi kia, tỷ hà tất vì đám vô dụng đó mà mạo hiểm chính mình. Chi bằng như thế này đi, ngày mai chúng ta về trấn Đại Hà cho rồi, không cần lo bị ai tính kế, cuộc sống nhàn hạ, thoải mái biết bao.”
Trình Loan Loan bật cười: “Sao muội lại nói giống Tứ Đản vậy?”
“Là Tứ Đản gọi chúng ta tới thuyết phục con.” Thẩm lão phu nhân dịu giọng nói: “Hài tử này mất ngủ cả đêm, trời chưa sáng đã tới Thẩm gia, nói chuyện này với ta, cho nên mới sáng sớm ta đã gọi nương Tiểu Chiêm cùng tới. Năm nay Tứ Đản mười lăm tuổi, tuy tuổi nhỏ nhưng tính cách trầm ổn, cộng thêm có Thẩm gia chúng ta ở kinh thành chiếu cố, Loan Loan con có thể yên tâm về trấn Đại Hà.”
Nàng đã đồng ý với hoàng hậu nương nương ở kinh thành tiếp đãi vương thất của A Tát Bố quốc, đợi chuyện này xong, lập tức xuất hành về trấn Đại Hà.
Rời đi lâu như vậy, nói thật, nàng nhớ nhà rồi.
Ba người đang nói chuyện, Tề bà tử đi vào bẩm báo: “Bàng phu nhân và Hoài Nam Hầu phu nhân dẫn Bàng thiếu gia và Lý thiếu gia cầu kiến.”
“Loan Loan con tiếp đãi khách đi, chúng ta đi trước.” Thẩm lão phu nhân đứng dậy: “Hai hôm nay đừng làm gì, dưỡng bệnh cho tốt.”
Sau khi tiễn Thẩm lão phu nhân và mẫu nữ Lục Ánh Tuyết, Trình Loan Loan dời bước đi đến hoa sảnh.
“Tuệ phu nhân.” Bàng phu nhân và Hoài Nam Hầu phu nhân đi xuống bậc thềm đón, hai người trịnh trọng khụy gối hành lễ: “Đa tạ ơn cứu mạng của Tuệ phu nhân.”

Advertisement
';
Advertisement