Ngày đại hôn của Hạ Tiêu 1
Ước chừng nửa canh giờ sau, ba người từ nội thất đi ra.
Ma ma Đình cô của Vương hậu A Tát Bố lập tức ngẩng đầu, nhìn về phía vương hậu đang đi ra.
Vương hậu thay một bộ váy áo phong cách nước Đại Vũ, trang sức và trang điểm cũng hơi thay đổi, cùng Vương hậu lúc trước có chút không giống nhau.
“Đình cô, Dư cô, các ngươi cảm thấy bộ y phục này thế nào?”
Vương hậu đi một vòng trước mặt hai ma ma hầu hạ, trên mặt mang theo ý cười, hỏi.
Hai vị ma ma tất nhiên là khen ngợi không thôi, không có chút hoài nghi nào.
Kế tiếp, tiếp tục dạy pha trà, không có xảy ra bất cứ chuyện gì.
Muộn một chút, Trình Loan Loan mới cáo từ xuất cung.
Dọc theo đường đi, nàng đều suy nghĩ chuyện của Vương thất A Tát Bố, nếu nàng là người đang cầm quyền của nước Đại Vũ thì sẽ giúp A Tát Bố Vương đoạt lại binh quyền sao?
Hiện giờ đang đối chiến với Tịch Cơ Quốc, mười vạn tướng sĩ đang ở chiến trường Đông Bắc, nếu A Tát Bố yêu cầu xuất binh hỗ trợ, nước Đại Vũ nhất định sẽ không chút do dự cự tuyệt.
Nhưng hiện tại, đối phương là yêu cầu dùng trí, bằng cái giá thấp nhất, lấy lại hết thảy quyền lực của vương về tay.
Phái mấy người đi A Tát Bố Quốc trợ giúp Vương đoạt quyền, nếu thành công, có thể giành được một dãy núi mỏ vàng, khoản mua bán này dù thế nào cũng rất có lời.
Chuyện này nhìn bề ngoài, không liên quan gì đến một nữ nhân như nàng, nhưng…
Nàng thông thạo ngôn ngữ A Tát Bố, nếu thật sự muốn trợ giúp A Tát Bố, nàng rất có khả năng bị phái đi A Tát Bố Quốc.
Trình Loan Loan có chút đau đầu.
Kỳ thật nàng rất thích du lịch, đời trước công việc quá bận rộn, chỉ có thể mượn đi công tác đến quốc gia khác dạo một vòng, luôn nghĩ về hưu lại đi vòng quanh thế giới, lại không cẩn thận xuyên về đến cổ đại.
Phấn đấu năm năm ở thời đại này, có tiền, có quyền, có thời gian rảnh rỗi, nên đi khắp nơi rồi.
Nhưng, giao thông cổ đại thật sự là quá bất tiện, đi thuyền miễn cưỡng còn được, ngồi xe ngựa dù là không say xe cũng sẽ mất đi nửa cái mạng…
Nhưng mà hiện tại nghĩ về những thứ này cũng vô dụng, đi hay không đi, nàng đều không quyết định được.
Về đến nhà, Triệu Tứ Đản đang luyện chữ dưới bóng cây trong sân, thấy Trình Loan Loan trở về, trên mặt hắn không tự chủ được hiện lên nụ cười: “Nương đã trở lại, từ sau khi A Tát Bố Quốc đến, nương còn bận rộn hơn cả con, thật vất vả mới gặp được nương một lần, nương nếm thử trà con vừa pha đi.”
Trình Loan Loan vội xua tay: “Vừa uống một bụng nước trà ở chỗ Hoàng hậu, ta thật sự uống không nổi nữa.”
Nàng ngồi xuống bên cạnh bàn đá, hỏi, “Sau khi Phụ quốc thượng tướng và Thái tử dẫn quân đi tỉnh Cát, có tin tức gì truyền về không?”
Triệu Tứ Đản cười nói: “Lúc tảo triều, quân bộ nói tình huống bên kia, sau khi mười vạn tướng sĩ nước Đại Vũ tập hợp ở tỉnh Cát, hạ trại ở lãnh địa của Nguyệt Thị Tộc gần Tịch Cơ Quốc hơn, Nguyệt Thị Tộc và Tịch Cơ Quốc chỉ cách nhau một eo biển, đi thuyền chỉ nửa ngày, bất cứ khi nào cũng có thể khai chiến.”
Trình Loan Loan không khỏi hỏi: “Nguyệt Thị Tộc cho phép nước Đại Vũ hạ trại ở lãnh địa của bọn họ sao?”
Không sợ chiến hỏa thiêu đến người mình sao?
“Nguyệt Thị Tộc bị La Cát xâm lược quanh năm, chịu thiệt hại nặng nề. Nay nước Đại Vũ phái quân chặn cửa nước, Nguyệt Thị Tộc cầu còn không được.” Triệu Tứ Đản nói tiếp, “Địa hình của Nguyệt Thị Tộc giống như một mặt trăng lưỡi liềm, phía Nam là nước Đại Vũ chúng ta, phía Bắc là A Tát Bố, phía Đông giáp eo biển Tịch Cơ Quốc, phía Tây giáp Tây Nhung Quốc, Tịch Cơ Quốc thích làm trò quỷ, Tây Nhung Quốc trực tiếp cướp bóc, Nguyệt Thị Tộc có thể nói là khổ không thể tả…”
Trình Loan Loan cũng không phải là một người yêu thích quân sự, đối với tình thế chiến cuộc gì đó chỉ là có nghe nói, nghe Triệu Tứ Đản nói một ít mới biết được thì ra các nước xung quanh nước Đại Vũ cũng không thái bình, bình thường các loại xung đột, một năm một tiểu chiến, ba năm một đại chiến, chiến tranh chưa bao giờ ngừng.
Cũng may nước Đại Vũ đủ cường đại, đông nam tây bắc đều có đóng quân canh gác mới có thể sống trong thái bình thịnh thế này.
Vương thất A Tát Bố ở lại nước Đại Vũ đến cuối tháng bảy, dự định mùng một tháng tám khởi hành hồi triều.
Mà hôn sự của Hạ Tiêu và Trình Phóng định vào ngày hai mươi tám tháng bảy.