Ngày đại hôn của Hạ Tiêu 2
Sáng sớm, Trình Loan Loan đã dậy, chuẩn bị cho Trình Phóng xuất giá.
Nàng thay một bộ quần áo rực rỡ, đi tới trong sân phòng Trình Phóng. Trình Phóng đang ngồi trước bàn trang điểm, Hỉ bà đang trang điểm cho nàng ấy.
Thấy Trình Loan Loan đi vào, nàng ấy vội vàng đứng dậy, lại bị Trình Loan Loan ấn trở lại: “Ngươi là tân nương tử, hôm nay ngươi lớn nhất, không cần hành lễ với bất cứ ai, tân nương tử này trang điểm thật đẹp, ngươi nhớ kỹ, đợi lát nữa lúc ra ngoài, không được khóc, xảy ra chuyện gì cũng không được khóc, nếu không sẽ khó coi.”
Vừa nghe lời này, Trình Phóng đã muốn rơi lệ.
Khi còn là Từ Mai, nàng chưa bao giờ nghĩ tới mình lại có thể gả cho một người nam nhân ưu tú như vậy.
Hạ sư phụ là người trong thôn Đại Hà bọn nàng kính trọng nhất, là đích thứ tử Hạ gia ở kinh thành, là Chiêu Dũng tướng quân của trú quân ngoại ô, nàng có tài đức gì…
“Đây là duyên phận giữa ngươi và Hạ Tiêu, tất cả đã sớm được định trước.” Trình Loan Loan tự tay giúp nàng trùm khăn voan đỏ, “Hạ Tiêu lấy phong tục của thôn Đại Hà để cầu hôn, lúc ở thôn Đại Hà, ngươi và Hạ Tiêu bình đẳng, sau khi gả đi, các ngươi vẫn bình đẳng như cũ, không được để mình làm người thấp hơn.”
Trình Phóng gật mạnh đầu.
Một tháng này, phu nhân dạy nàng rất nhiều rất nhiều thứ, đọc sách, xem sổ sách, xử lý quan hệ giao thiệp… Những thứ này đều là chuyện thứ yếu.
Quan trọng nhất là, phu nhân nói cho nàng biết, không được tự coi nhẹ mình, không được tự ti sợ yếu, phải lấy tâm tính của một người bình thường ở chung cùng Hạ gia.
Nàng sẽ nhớ kỹ lời phu nhân nói, nàng sẽ mau chóng thích ứng cuộc sống ở Hạ gia, nàng hi vọng mình có thể có năng lực báo đáp phu nhân…
Lúc này, giọng nói của Triệu Tứ Đản vang lên trong sân: “Sư phụ tới đón tân nương tử rồi, tân nương tử có thể đi ra!”
Trên mặt Hỉ bà nở nụ cười, đỡ Trình Phóng lên, các lời cát tường không ngừng tuôn ra ngoài.
Hạ Tiêu mặc một bộ hỉ phục tân lang màu đỏ thẫm, khí chất quý công tử thế gia ở trên người hắn lộ ra vô cùng rõ ràng.
Hắn vào cửa, trước tiên hành lễ với Trình Loan Loan, lúc này mới nắm đai lụa hoa đỏ lớn, dẫn tân nương tử ra cửa, đỡ tân nương tử lên kiệu hoa.
Đội ngũ khua chiêng gõ trống xướng lên, pháo đốt lên, bọn nhỏ bên đường đuổi theo phía sau kiệu hoa, đội ngũ kết thân náo nhiệt đi xa.
“Nương, đừng nhìn nữa.” Triệu Tứ Đản thúc giục, “Chúng ta mau qua bên sư phụ, con phải tận mắt thấy sư phụ và sư mẫu bái đường thành thân.”
Sư phụ một thân một mình nhiều năm như vậy, rốt cục cũng cưới thê, hơn nữa là cưới Trình Phóng tỷ, hắn làm đồ đệ càng vui vẻ hơn người khác.
Trình Loan Loan xem như là người nhà mẹ đẻ của Trình Phóng, đồng thời, nàng cũng là biểu tỷ của Hạ Tiêu, mặt khác, nàng còn phải đại diện cho tất cả mọi người ở trấn Đại Hà đi tham gia đại lễ của Hạ Tiêu.
Xe ngựa đã sớm an bài xong xuôi, người uống rượu mừng ngoại trừ hai mẫu tử bọn họ còn có Trình Ất Trình Đinh, cùng với Tề bà tử và Yên Hồng.
Lúc ở trấn Đại Hà, Hạ tướng quân chính là Hạ sư phụ, thường hòa thuận với bọn họ, Hạ sư phụ kết hôn, bọn họ làm sao có thể không đi.
Giờ này khắc này, Hạ gia đã đầy khách khứa.
Gia chủ Hạ gia Hạ Hãn Hải và trưởng tử Hạ Lăng tuy rằng bị cuốn vào chuyện tạo phản, nhưng ai bảo Hạ gia còn có con thứ trưởng tỉnh táo chứ, vì Hạ Tiêu lập công, rất nhiều chi bên cạnh Hạ gia không bị liên lụy trong chuyện đó đều được thả vô tội… Nếu đặt trong gia tộc khác, không nói tru di cửu tộc, ít nhất trong tam tộc đều bị c.h.é.m đầu.
Tóm lại, Hạ gia tuy rằng đã xảy ra chuyện nhưng cũng không ảnh hưởng đến địa vị của Hạ gia ở kinh thành, người đến uống rượu mừng nối đuôi không dứt.
Hạ phu nhân mặc một y phục đỏ thẫm vui mừng, ở trong sân đãi khách.