Nàng ấy là người ta che chở 2
Sắc mặt những phu nhân Hạ gia có chút ngượng ngùng, không dám nói gì nữa.
Ngón tay Hạ phu nhân chậm rãi buông khăn tay ra, bà ta thật sự không nghĩ tới, sau khi mọi người biết thân phận tức phụ nhi nhà bà ta, không những không châm chọc và cười nhạo mà là hỗ trợ giải vây… Đương nhiên không phải nể mặt bà ta mà là bởi vì Tuệ phu nhân.
Thì ra sức ảnh hưởng của Tuệ phu nhân trong giới phu nhân lại lớn như vậy.
Bà ta thở phào nhẹ nhõm, chậm rãi nói: “Ta chỉ có một nhi tử là Tiêu Nhi, thê tử Tiêu Nhi chọn đó chính là nửa nữ nhi của ta, ta tất nhiên sẽ che chở như nữ nhi.”
Nghe nói như thế, bả vai La Kỳ nhanh chóng rũ xuống, ánh sáng trong mắt cứ như vậy chậm rãi tắt dần.
Nàng ta có thể ra vào Hạ gia là dựa vào huyết mạch mà Hạ Lăng lưu lại, dựa vào quan hệ mẹ chồng nàng dâu với Hạ phu nhân… Nhưng bởi vì lời nói hôm nay của nàng ta, vì nàng dung túng Tuấn Nhi nói nhảm, thanh danh của nàng ta bị hủy, cũng phá vỡ giao tình với Hạ phu nhân, về sau muốn đến Hạ gia sợ là còn khó hơn lên trời…
Lúc La Kỳ hồn bay phách lạc, trước cửa Hạ gia vang lên âm thanh khua chiêng gõ trống.
Triệu Tam Ngưu lập tức vui mừng đứng lên: “Sư phụ dẫn theo sư mẫu trở về, đi đi đi, đi ra ngoài xem náo nhiệt!”
Các tiểu binh từ quân doanh tới lập tức chạy theo ra ngoài cửa, bên ngoài chiêng trống vang trời, hạ nhân Hạ gia ở bốn phương tám hướng đốt pháo, ầm ầm náo nhiệt đến cực điểm.
Ở cửa lớn, Hạ Tiêu xoay người xuống ngựa, đi tới trước kiệu hoa mở kiệu, trong tiếng cười vui vẻ, dắt tân nương tử ra.
Hắn và Trình Phóng tay nắm vải lụa hoa màu đỏ lớn, hai người sóng vai đi vào trong sân.
Trong đám người, hốc mắt La Kỳ bỗng nhiên đỏ lên.
Bao nhiêu năm trước, nàng ta đã từng ảo tưởng qua một màn này, ảo tưởng mình cùng Hạ Tiêu kết liên lí [1]… Nhưng sau đó, nàng ta đi sai một bước, vì vậy những bước sau đó cũng bước sai.
[1] kết liên lí: kết hôn.
Bây giờ nghĩ lại, nàng ta cũng không rõ vì sao lúc trước lại bị lời ngon tiếng ngọt của Hạ Lăng làm cảm động, vì sao tình nguyện làm tục huyền của Hạ Lăng, muốn phản bội Hạ Tiêu…
Nếu không phải lúc trước nàng ta trộm tín vật của Hạ Tiêu, Hạ Lăng không thể thuận lợi gán cho Hạ Tiêu tội danh thông địch bán nước, mà Hạ Tiêu cũng sẽ không lưu lạc đến thôn Đại Hà, lại càng không biết nữ nhân nông gia tên Trình Phóng này…
Suy nghĩ của nàng ta vẫn lạc lõng, suy nghĩ rất nhiều rất nhiều, ngơ ngác đứng tại chỗ, chặn cửa lớn.
Vô số người nhìn nàng ta.
Nàng ta vẫn không biết gì.
Hạ Tiêu dắt Trình Phóng đi tới trước mặt nàng ta, trên mặt hắn có vui sướng khi là tân lang quan, chỉ là vừa nhìn thấy La Kỳ, vui sướng trên mặt liền bớt đi một ít.
Trên mặt hắn tất cả đều là vẻ lạnh lùng: “La nương tử, nhường đường một chút.”
“Ai da, La nương tử đừng cản đường.” Hỉ bà vung khăn nói, “Tân lang tân nương muốn bái đường, chớ làm chậm trễ giờ lành…”
La Kỳ giật mình bừng tỉnh, vội vàng lui về phía bên cạnh.
Hốc mắt nàng ta chua xót, rốt cuộc không chịu nổi nữa, nắm tay hài tử đi trước.
Người ở đây không ai chú ý tới hướng đi của nàng ta, đều nhìn chằm chằm tân lang tân nương bái đường, sau đó đưa vào động phòng, ngay sau đó hỉ yến mở màn…