Được thăng thành Tứ phẩm Hồng Lư Thiếu Khanh 1
Khách khứa Hạ gia đầy sảnh, chung quanh đều là khách.
Trình Loan Loan ngồi cùng bàn với mấy phu nhân quen biết, Thẩm lão phu nhân, thê tử của Thẩm Chính là Lâm Vi Dung, Tư Đồ Mạn, Lục Ánh Tuyết, còn có Nguyễn phu nhân, Chương phu nhân.
Tất cả mọi người xem như là người cùng một giới, ăn cơm gì đó không cần nói lễ nghi hư cấu, hàn huyên với nhau không ngừng, thỉnh thoảng truyền ra tiếng cười.
Bàn bên cạnh không ít người đều liếc nhìn hâm mộ.
“Tuệ phu nhân và Hạ gia coi như là người trên cùng một chiếc thuyền.”
“Tuệ phu nhân tự mình có bản lĩnh, nhi tử và chất tử là quan văn, Hạ tướng quân cũng thuộc thế lực của nàng ấy, chi này ở kinh thành thật sự phất lên.”
“Nếu Tuệ phu nhân không phải nữ tử vốn dĩ chức Lục phẩm Ti Tân kia sợ là sớm thăng chức rồi.”
“Nghe nói Tuệ phu nhân còn có hai nhi tử chưa có hôn phối, một là Thất phẩm bả tổng được phong đầu năm, một là tân Trạng Nguyên mới phong, nếu cùng Tuệ phu nhân kết thành thông gia thì sẽ có bao nhiêu người hâm mộ.”
“…”
Vừa nghe lời này, không ít phu nhân trong bàn đều động tâm.
Tuy rằng nhà Tuệ phu nhân xuất thân nông gia, nhưng chính bởi vì là nông gia cho nên mới không có chuyện âm hiểm ghê gớm trong đại trạch viện, gả nữ nhi qua mới có thể hưởng phúc.
Những phu nhân này nhao nhao nháy mắt với nhi tử mình, để cho các nhi tử đi tiếp cận với con trai Tuệ phu nhân trước, xem phẩm hạnh đối phương như thế nào rồi tính toán.
Triệu Tam Ngưu và Triệu Tứ Đản đang dùng bữa thì có không ít đệ tử thế gia tới mời rượu bọn họ, khiến cho vẻ mặt hai người mơ hồ.
Thẩm Chính thầm chọc chọc cười nói: “Đây là muốn hỏi thăm hai người thích nữ tử như thế nào, muốn tìm lang quân như ý cho tỷ muội nhà mình.”
Trình Chiêu cũng không nhịn được nói chuyện: “Tam Ngưu năm nay mười chín tuổi, đúng là nên đưa hôn sự vào danh sách quan trọng.”
“Đúng đúng đúng!” Triệu Tứ Đản dùng sức gật đầu, “Ta còn nhỏ, không vội, Tam ca còn lề mề nữa, sẽ hai mươi tuổi. Thừa dịp nương ở kinh thành, phải nhanh chóng định hôn sự của Tam ca, bằng không ta sợ Tam ca không tìm thấy Tam tẩu.”
Triệu Tam Ngưu gãi gãi đầu.
Nói thật, hắn đối với thành hôn không có cảm giác gì quá lớn, cho dù a nãi ở trấn Đại Hà tìm cho hắn một người, chỉ cần nương gật đầu, hắn cũng có thể lập tức thành hôn.
Dù sao con người mà, cũng phải thành hôn, trong mắt hắn, cùng ai thành hôn đều giống nhau.
Thẩm Chính ôm cổ Triệu Tam Ngưu, chỉ vào nữ tử bên kia nói: “Thấy chưa, những người này đều là khuê tú kinh thành, mấy vị kia là tài nữ nổi danh, bên này là tiểu thư xếp hạng cao nhất trong học đường nữ tử… Nếu ngươi coi trọng ai, mau đi nói với nghĩa mẫu, chờ nghĩa mẫu đi rồi thì sẽ không có ai thu xếp chuyện này cho ngươi đâu.”
Triệu Tam Ngưu đúng là nghiêm túc nhìn.
Nhìn qua nhìn lại, một bóng người đột nhiên chắn ở trước mặt hắn.
“Ta nói này Triệu Cảnh Vu, ngươi đang nhìn lén ai đó.” Nguyễn Minh Châu chống nạnh đứng trước mặt hắn, “Đây là biểu muội ta, nếu ngươi có tâm tư xấu xa gì, xem ta đánh ngươi hoa rơi nước chảy hay không.”
Triệu Tam Ngưu như là bị giẫm phải đuôi, nhảy dựng lên nói: “Ai có tâm tư gì với biểu muội ngươi, đừng có dát vàng lên mặt mình, ngươi căn bản đánh không lại ta, tại sao có thể đánh ta hoa rơi nước chảy?”
“Hừ, ta vừa cùng cha ta học mấy chiêu, đến đây, cùng đánh xem!”
Triệu Tam Ngưu nhìn một vòng: “Nơi này đều là khách, ở chỗ này đánh nhau sẽ ảnh hưởng mọi người uống rượu, đi, chúng ta đến cửa lớn tìm một khoảng đất trống rồi đánh cho rõ phải trái.”
Hai người không thèm ăn, một trước một sau đi ra ngoài.
Thẩm Chính nhíu mày: “Tam Ngưu ngày nào cũng đánh đánh g.i.ế.c với huynh đệ trong quân doanh, đời này khó cưới thê tử.”
Triệu Tứ Đản chớp mắt nói: “Vị kia cũng không phải là huynh đệ quân doanh nha, là Nguyễn tiểu thư, mỗi lần đụng phải Tam ca, hai người sẽ tỷ thí, lần trước so uống rượu, lần này so công phu, duyên phận này cũng là tuyệt không thể tả.”
Thẩm Chính rất tinh ranh, thoáng cái đã hiểu: “Đáng tiếc đáng tiếc, con trâu ngốc Tam Ngưu này không thông suốt.”
Triệu Tam Ngưu và Nguyễn Minh Châu, hai người cầm trường mâu, trực tiếp đánh nhau trên bãi đất trống trước cửa Hạ phủ. Nguyễn Minh Châu cũng chỉ là một cô nương, tuy rằng từ nhỏ đã tập võ, nhưng phụ thân huynh trưởng trong nhà thương tiếc sợ nàng chịu khổ, không có mấy chiêu thức mạnh bạo, rất nhanh đã bị Triệu Tam Ngưu dùng lực khống chế.
Nguyễn Minh Châu càng thêm không phục: “Không được không được, lại, đại ca ta còn dạy ta một chiêu khác, ta thử lại…”