Bốn người cùng nghĩ cách 1
Hạ gia vừa tổ chức hỉ sự xong thì lại được thăng quan, mừng vui gấp bội.
Đầu năm nay Tuệ Phu nhân vừa mới được thăng lên làm Nhị phẩm phu nhân, nửa năm sau lại được thăng liên tiếp hai cấp thành Tứ phẩm Hồng Lư Tự khanh.
Hai chuyện này đã trở thành tiêu điểm bàn luận của dân chúng trong thành những lúc nhàn rỗi.
Trình Loan Loan ngồi trong xe ngựa, cách một tấm rèm che vẫn có thể nghe được tiếng bá tánh sôi nổi nghị luận bên ngoài.
“Các ngươi nói thử Tuệ Phu nhân có thể thăng quan tiếp không?”
“Nhất định sẽ tiếp tục thăng, ta cược chỉ trong một năm Tuệ Phu nhân sẽ lên tới vị trí Nhất phẩm cáo mệnh.”
“Ta cược trong ba năm cái chức quan Hồng Lư Tự thiếu khanh của Tuệ Phu nhân sẽ tiếp tục thăng lên một bậc.”
“Đừng chỉ ở chỗ này khua môi múa mép, sòng bạc mở cửa rồi, đi, đi đến đó đặt cược một phen, nếu Tuệ Phu nhân thăng quan thì chúng ta đều thắng bạc.”
“…”
Một đám người như bầy ong đi về phía sòng bạc.
Trình Loan Loan dở khóc dở cười, mấy chuyện linh tinh này của nàng cũng có thể khiến cho sòng bạc ăn nên làm ra, thật sự là không biết nên nói gì cho tốt.
“Nương…” Triệu Tứ Đản lo lắng nhìn nàng: “Chúng ta không thể không đi sao?”
Triệu Tam Ngưu gật đầu như giã tỏi: “A Tát Bố đường xá xa xôi, đi đi về về ít nhất hai, ba tháng, nương đi tới chỗ xa như vậy, con và Tứ Đản sẽ lo lắng.”
“Ta là Hồng Lư Tự thiếu khanh, đi sứ ngoại quốc vốn là nhiệm vụ của ta, làm người, không thể chỉ hưởng thụ vinh quang của địa vị mà không làm bất cứ chuyện gì.” Trình Loan Loan nói mấy lời sâu sắc: “Các con cần nhớ rằng bản thân mình phải cống hiến cho quốc gia, phải nỗ lực hoàn thành trách nhiệm của mình.”
Triệu Tứ Đản mím môi.
Tuy rằng A Tát Bố không có chiến loạn, nhưng để đến A Tát Bố thì phải đi ngang qua Nguyệt Thị tộc, Nguyệt Thị tộc quá rối ren, hắn sợ nương sẽ xảy ra chuyện.
Tuy nhiên hắn cũng biết chỉ cần là chuyện nương đã quyết định thì mười tám con trâu cũng không thể kéo người quay đầu.
Càng đừng nói tới đây là chính sự, là quốc sự, không thể trốn tránh trách nhiệm.
“Còn nữa, từ trước tới nay ta còn chưa tới vùng biên ải phía bắc lần nào.” Trình Loan Loan cười mở miệng: “Đi theo đội ngũ của vương thất A Tát Bố tiến về phía bắc, dọc đường đi chắc chắn sẽ được tiếp nhận những sự đón tiếp nồng hậu nhất, ở hành cung tốt nhất, là một chuyến đi thoải mái dễ chịu, ngắm nhìn phong cảnh, cảm nhận những nền văn hóa của những địa phương khác nhau, cứ coi như là một chuyến du lịch được bao trọn gói đi.”
Tưởng tượng như vậy khiến nàng nảy sinh tâm lý chờ mong.
Đối với người kiếp trước không đi du lịch quá nhiều như Trình Loan Loan mà nói thì chuyến du lịch được bao thầu chi phí này như một món hời vậy.
Thấy vẻ mặt hào hứng của nàng thì Triệu Tứ Đản cùng Triệu Tam Ngưu không khỏi liếc nhau, sau đó không hẹn mà cùng thở dài một hơi.
Khi mẫu tử ba người ngồi xe ngựa với tới nhà thì sắc trời đã tối.
Triệu Tứ Đản nói có chút chuyện quan trọng cần phải tìm đồng liêu bàn bạc, Triệu Tam Ngưu nói muốn đến quân doanh, hai người rời khỏi nhà, cưỡi ngựa chạy thẳng tới vùng ngoại ô kinh thành.
Khi hai người cưỡi ngựa tới hẻm Đức An ở vùng ngoại ô, đây cũng chính là nơi ở của Trình Chiêu.
“Đại biểu ca!”
Triệu Tứ Đản từ cửa rảo bước đi thẳng đến thư phòng của Trình Chiêu, lại thấy Thẩm Chính cũng ở đó.
Sau khi Thẩm Chính uống xong ly rượu mừng ở Hạ gia thì đã theo Trình Chiêu trở về, chủ yếu là hỏi một ít chuyện trên triều.
Hắn biết Trình Chiêu thông minh, có đôi khi gặp phải mấy chuyện khó nghĩ thì sẽ tìm đến Trình Chiêu xin ý kiến rồi sau đó lại đi xử lý.
“Sao hai người các đệ lại tới đây?” Thẩm Chính đứng lên: “Tam Ngưu, đã trễ thế này sao đệ không tới quân doanh canh gác, chạy tới đây làm gì?”
Triệu Tam Ngưu hừ một tiếng: “Chỉ có ba quan văn các vị bàn chuyện mà không cho đệ tham dự à?”
Hắn đặt m.ô.n.g ngồi xuống, uống một ngụm trà rồi nói: “Đại biểu ca, đệ và Tứ Đản gặp phải phiền toái nên tới đây hỏi ý huynh một chút.”