Bốn người cùng nghĩ cách 2
Sắc mặt Trình Chiêu trở nên nghiêm trọng: “Phiền toái gì?”
“Là chuyện hôm nay nương thăng quan.” Triệu Tứ Đản thở dài nói: “Triều đình phái nương đi sứ A Tát Bố, mùa thu đã tới rồi, sẽ rất nhanh tới mùa đông, đường sá không dễ đi, đi đi về về mất hai, ba tháng, nếu trên đường xảy ra chuyện gì thì phải làm sao đây?”
Thẩm Chính nhíu mày: “Hoàng Thượng phái Hạ tướng quân mang binh hộ tống, chuyện an toàn hẳn là không thành vấn đề.”
“Kinh thành có quân đội đóng giữ, trong cung có Ngự lâm quân, vẫn hay xảy ra chuyện không phải sao.” Triệu Tứ Đản ngước mắt: “Đệ và Tam ca muốn theo nương đi sứ A Tát Bố, đại biểu ca thấy có được không?”
Trình Chiêu là người có chức quan cao nhất trong số bọn họ, cũng là người có thời gian làm quan trong triều dài nhất, đã từng là Biên Tu của Hàn Lâm Viện, hiện giờ là quan viên của Chiêm Sự Phủ, đã được tiếp xúc với hoàng thượng và thái tử nên sẽ tương đối hiểu biết về cục diện triều đình.
Hắn suy tư một chút rồi mở miệng nói: “Lần đi sứ A Tát Bố này là do triều đình muốn xúc tiến mối bang giao giữa hai nước, nhưng thật ra còn có nội tình trong đó, có liên quan tới chính trị của A Tát Bố, cụ thể ra sao thì ta cũng không rõ. Nhưng có một chuyện có thể khẳng định là lần đi sứ A Tát Bố này sẽ không thái bình, nỗi lo của Tam Ngưu và Tứ Đản cũng là nỗi lo của ta.”
Thẩm Chính cũng nghiêm mặt: “Nếu chuyện đi sứ A Tát Bố còn có nguyên nhân khác thì triều đình nhất định sẽ an bài văn thần võ tướng cùng đi theo.”
Triệu Tam Ngưu sáng mắt: “Vẫn là Chính ca thông minh, nếu đã không cản được nương thì đệ sẽ đi cùng, đệ được một tay sư phụ đề bạt lên chức Thất phẩm bả tổng, đệ đi theo đội hộ tống của vương thất A Tát Bố tới nơi rồi quay về cũng không quá mức đâu nhỉ?”
“Ta cũng thử xem có thể cùng đi không.” Trình Chiêu mở miệng nói: “Ta có chút giao tình với Chương đại nhân.”
Thẩm Chính xoa xoa cằm: “Các ngươi đều đi thì ta đây cũng đi, ta về hỏi cha một chút xem có cách gì không.”
Triệu Tứ Đản: “…”
Tam ca tìm sư phụ, đại biểu ca tìm Chương đại nhân, Chính ca có thân phụ… Vậy hắn thì sao, giương mắt nhìn sao?
Hắn chỉ mới là một quan viên Thất phẩm nhỏ nhoi ở trong triều nên không có biện pháp gì cả.
Lần đầu tiên hắn ý thức được chuyện kết giao quan hệ lại quan trọng như vậy.
Hắn buồn rầu chống cằm, âm thầm thở dài.
Trên đường trở về, Triệu Tam Ngưu an ủi hắn: “Có ca bảo hộ nương, đệ cứ yên tâm đi, đừng suy nghĩ miên man nữa.”
Triệu Tứ Đản một chút cũng không yên tâm được.
Tam ca là người không thông minh nhất trong số bốn huynh đệ bọn họ, dễ bị người ta lừa, hình như giao nương cho Tam ca lại càng nguy hiểm hơn…
Đêm nay Triệu Tứ Đản không thể nào ngủ được.
Tờ mờ sáng hôm sau hắn lên triều với đầu óc choáng váng, trên triều vừa lúc nói tới chuyện đi sứ A Tát Bố.
Lúc hạ triều hắn đã trực tiếp chặn đường Tần vương.
Là một quan viên Thất phẩm thì không có bất kỳ tư cách gì để nói chuyện với Tần vương, nhưng ai kêu thân mẫu của Triệu Tứ Đản là Tuệ Phu nhân cơ chứ.
“Vương gia, xin dừng chân nói chuyện một chút.”
Triệu Tứ Đản cùng Tần vương đi tới một đại điện tương đối yên tĩnh.
Tần vương mở quạt, cười một tiếng: “Tên tiểu tử nhà ngươi không phải luôn tránh mặt ta sao, hôm nay như vậy thì đúng là kỳ lạ.”
Triệu Tứ Đản sờ mũi, khụ khụ nói: “Đây không phải là có chuyện quan trọng muốn nhờ vương gia giúp đã hay sao, mong vương gia không so đo hiềm khích trước đây.”
Hắn dăm ba câu nói ra thỉnh cầu của mình, đôi mắt đen láy nhìn Tần vương đầy chờ mong… Đây là biện pháp duy nhất hắn có thể nghĩ ra, chỉ hy vọng Tần vương nói một câu trước mặt hoàng thượng để nhét hắn vào trong đội ngũ đi sứ…
Tần vương phẩy nhẹ chiếc quạt trong tay: “Ngươi là biên tu của Hàn Lâm Viện, kiểu gì cũng không tới phiên ngươi đi sứ A Tát Bố, ngươi mơ mộng hão huyền cái gì chứ.”
Muốn đi, cũng là hắn đi.
Theo Tuệ Phu nhân đi sứ A Tát Bố sẽ có hai, ba tháng ở chung trên đường, nói không chừng…
Hắn gấp quạt giấy lại: “Không nhiều lời với tiểu tử nhà ngươi, ta đi tìm hoàng huynh.”
Triệu Tứ Đản: “…”
Xong rồi xong rồi, hắn tìm lầm người.