Tình địch gặp nhau hết sức đỏ mắt 1
Trình Loan Loan đứng trong đám người, bị Nguyễn phu nhân kéo ra ngoài.
“Loan Loan, Châu Châu nhà ta nhờ ngươi chăm sóc một chút…” Nguyễn phu nhân vô cùng đau đầu nói: “Nàng uy h.i.ế.p lão đại lão nhị lão tam lão tứ tìm đường cho nàng, thay thế một tiểu binh tiến vào đội ngũ đi sứ, chờ đến lúc ta biết, hết thảy đều đã muộn… Người đi theo cũng chỉ có một vị nữ tử là Tuệ Phu nhân, ta chỉ có thể mặt dày đến cầu xin Tuệ Phu nhân giúp đỡ…”
Nàng rất muốn an bài cho nữ nhi mấy nữ hầu để chiếu cố, nhưng nha đầu này không cần, nếu không phải thật sự không có cách nào, nàng cũng không muốn gây phiền toái cho Tuệ phu nhân.
Trình Loan Loan nhìn thoáng qua Nguyễn Minh Châu đang đứng trong đội ngũ binh lính, cười nói: “Nguyễn tỷ tỷ yên tâm đi, ta sẽ hỗ trợ chăm sóc một hai.”
“Thật sự rất cảm ơn ngươi.”
Nguyễn phu nhân vội vàng nói cảm ơn, sau đó ngẩng đầu, hung hăng trừng mắt nhìn khuê nữ nhà mình.
Nguyễn Minh Châu coi như không nhìn thấy, đứng thẳng lưng, tay cầm trường mâu, đứng thẳng quy củ giống như tất cả các binh sĩ khác, chờ xuất phát.
Bên kia hàng, Thẩm Chính lôi kéo Thẩm Đông Minh tha thiết dặn dò: “Cha, cha cũng đừng chỉ lo xử lý công vụ, có thời gian cùng nghĩa mẫu nói chuyện phiếm nhiều hơn. Dọc theo đường đi lâu như vậy, dễ sinh nhàm chán, coi như là bồi nghĩa mẫu giải sầu nha, đúng không?”
Thẩm Đông Minh nhíu mày: “Tiểu tử ngươi có chủ ý gì, ta rất rõ ràng, ta khuyên ngươi sớm buông tha ý niệm này trong đầu đi.”
Năm năm trước, hắn đúng là đã sinh ra một ít tâm tư không nên có với Tuệ Phu nhân, nhưng theo một đường thăng tiến này của Tuệ Phu nhân, Triệu gia thay đổi địa vị, chút tâm tư kia của hắn đã sớm tan thành mây khói, hắn hiện tại đối với Tuệ phu nhân, là tôn kính, là thưởng thức, là ngước nhìn…
“Cha, cha là buông tha ý niệm này trong đầu, nhưng có người không buông tha nha.” Thẩm Chính hướng về phía Tần vương bĩu môi: “Nếu cha cảm thấy vị kia xứng với nghĩa mẫu, vậy coi như con không nói những lời này là được rồi.”
Vẻ mặt Thẩm Đông Minh lập tức trở nên nghiêm túc.
Tuy rằng hắn bận rộn công vụ, nhưng cũng nghe người ta nói những lời đồn đãi giữa Tần vương và Tuệ phu nhân, hắn chưa bao giờ đặt vào trong đầu.
Nhưng bây giờ Tần vương đi theo cùng đi tới A Tát Bố, núi cao đường xa, trên đường nếu phát sinh chút gì đó…
Khi mặt trời sắp mọc, cả đội ngũ thật dài rốt cuộc cũng bắt đầu xuất phát.
Hoàng Thượng Hoàng hậu văn võ bá quan ở trên cao đưa mắt nhìn theo, Triệu Tứ Đản cùng Trình Chiêu Thẩm Chính đứng chung một chỗ, kiễng chân nhìn đám người càng ngày càng xa.
“Trở về đi.” Hạ phu nhân cũng ở trong đội ngũ đưa tiễn, nàng quay đầu nhìn về phía nhi tức ở bên cạnh: “Tiêu nhi bận rộn nhiều việc, cho dù không đi A Tát Bố thì cũng phải một hai tháng mới về nhà một lần, quen là được rồi.”
Trình Phóng gật đầu, nàng không rảnh đắm chìm trong nỗi sầu ly biệt, nàng còn có rất nhiều việc phải làm. Chi nhánh Đại Hà Yến ở kinh thành phát triển, sản phẩm chăm sóc da Đại Hà Triệu thị mở rộng, chỉ riêng hai chuyện này, cũng đủ để nàng bận rộn hồi lâu.
Những người tiễn đưa từ từ tản ra, mọi người đều có việc cần làm, một ngày bận rộn bắt đầu.
Đoàn xe đi tới A Tát Bố càng đi càng xa, chầm chậm hướng tới địa giới phía bắc.
Ban đầu là Trình Loan Loan ngồi trên xe ngựa triều đình chuẩn bị, xe ngựa này thoải mái hơn rất nhiều so với xe ngựa nhà nàng, nàng có thể thoải mái nằm ở một bên, Tề bà tử cùng Cố Băng Cố Lãnh ngồi ở bên kia.
Sau khi nghỉ ngơi và ăn cơm trưa tại trạm dịch, nàng được Vương hậu A Tát Bố gọi lên ngồi xe ngựa của vương thất.
Xe ngựa chuyên dụng của vương thất càng hoa lệ rộng rãi hơn, sàn xe dưới chân lót lông dã thú, giẫm lên thoải mái đến cực điểm, ngồi trên xe ngựa, cho dù bên ngoài xóc nảy đến cỡ nào thì người bên trong cũng hoàn toàn không thấy khó chịu…
Nàng rốt cục hiểu được, nàng không phải say xe, mà là chưa từng hưởng thụ được đồ vật tốt đến cực hạn.
Sau khi nàng ngồi vào, vương hậu danh chính ngôn thuận đuổi hai ma ma trong xe xuống. Có lẽ là bởi vì trên đường trở về, hai ma ma cũng không lo lắng vương hậu nảy ra ý đồ xấu gì, phi thường sảng khoái xuống ngồi ở xe ngựa phía sau.
“Rốt cuộc cũng đuổi được hai trạm gác ngầm này đi.” Vương hậu nhéo nhéo mi tâm: “Đoạn đường này Tuệ phu nhân ngồi chung với ta đi, đừng bởi vì ta là vương hậu liền bó tay bó chân, muốn ngồi dựa hay là nằm cũng được, A Tát Bố chúng ta không có nhiều quy củ rườm rà như vậy.”
Nàng nói xong, trực tiếp đá giày ra và nằm xuống ở một bên.
Trình Loan Loan cũng thích người không câu nệ lễ nghĩa như vậy, liền học theo, cầm một cái gối tựa, cũng nằm xuống.
Hai người nghiêng người, bốn mắt nhìn nhau, sau đó đồng thời cười ra tiếng.