Hoàng hậu lẩm bẩm vài câu, chuyển đề tài nói: “Nói thật, Loan Loan, kỳ thật ta rất hâm mộ ngươi. Lúc còn trẻ, ta cũng từng nghĩ đi qua tái ngoại mạc bắc, cưỡi khoái mã tung hoành thiên hạ, về sau lại bị giam ở trong bốn bức tường hoàng thành này, muốn trở về nhà mẹ đẻ một chuyến cũng không dễ dàng. Nếu có cơ hội, ta cũng rất muốn cải trang một phen đi theo đến A Tát Bố một chuyến, đáng tiếc…”
Đáng tiếc nàng thân là nhất quốc chi mẫu, không cách nào rời khỏi hoàng cung.
“Lần này ta đi, sẽ vẽ lại tất cả cảnh đẹp trên đường. Nếu gặp được chuyện gì thú vị, cũng đều sẽ viết lại trên quyển sách nhỏ.” Trình Loan Loan mở miệng nói: “Chờ lúc trở về, Hoàng hậu nương nương một bên xem tranh, một bên đọc cố sự, cũng chẳng khác nào tự mình đi một chuyến, lại còn không cần phải chịu mệt, thật tốt nha.”
Hoàng hậu phì một tiếng bật cười: “Ngươi nói lời phải giữ lấy lời đấy.”
Trình Loan Loan vừa mới rời khỏi Khôn Ninh cung đã được Minh công công mời đến Ngự thư phòng. Trong ngự thư phòng có không ít người, đều là đại thần lần này đi sứ đến nước A Tát Bố.
Tần vương thân là Bắc đại sứ quan, phụ trách tất cả mọi việc bên ngoài.
Mấy người ở Hồng Lư tự, bao gồm cả Trình Loan Loan, ngoại trừ phiên dịch, còn phải thăm dò rõ ràng thế cục triều đình A Tát Bố.
Hoàng thượng phái đi hai vị mưu sĩ, chủ yếu phụ trách bày mưu tính kế, nếu có bất đồng, có thể cùng Trình Loan Loan tiến hành thương nghị rồi mới quyết định.
Mà Công bộ cùng Hộ bộ đại nhân, lại lấy danh nghĩa học tập khảo sát đi qua đó, ghi chép phong tình cùng tập quán khác biệt của A Tát Bố.
Người của Hạ Tiêu, chủ yếu là phụ trách an toàn, mang theo ba trăm tướng sĩ, chỉ cần không xây ra đại loạn, những người này cũng đủ dùng…
Buổi thương nghị này kéo dài đến tận khuya mới kết thúc.
Sau khi Trình Loan Loan về nhà, vừa đặt lưng xuống giường liền ngủ thiếp đi, sáng sớm hôm sau bị đánh thức.
“Phu nhân, sắc trời không còn sớm, phải dậy nhanh lên, sắp xuất phát rồi.” Tề bà tử ở bên giường nhẹ giọng gọi: “Tam gia nửa canh giờ trước đã tới, vẫn đang chờ.”
Trình Loan Loan giật mình từ trên giường ngồi dậy.
Hôm nay là ngày đầu tiên của tháng tám, ngày vương thất A Tát Bố hồi triều, còn nàng thiếu chút nữa đã ngủ quên.
Nàng vội vàng xuống giường, Yên Hồng tiến vào hỗ trợ chải đầu, ăn mặc chỉnh tề mới đi ra ngoài.
Triệu Tam Ngưu cùng Triệu Tứ Đản đang luận bàn võ nghệ trong sân, nhìn thấy nàng đi ra mới nhao nhao dừng tay lại.
“Nương, chúng ta phải lên đường rồi.” Triệu Tam Ngưu tra kiếm vào vỏ: “Hoàng thượng Hoàng hậu sẽ mang theo văn võ bá quan đưa tiễn ở cửa kinh thành, không thể đến trễ.”
“Nương, Tam ca…” Triệu Tứ Đản ủy khuất sắp khóc: “Chỉ có một mình con ở kinh thành…”
“Đại biểu ca không phải là người sao, Chính ca không phải là người sao.” Triệu Tam Ngưu mắng trở lại: “Ta cũng từng ở một mình ở kinh thành hơn ba năm, cũng không khóc nhè, ngươi cũng đừng làm mất mặt thế.”
Triệu Tứ Đản liều mạng trừng hắn: “Chính ngươi cũng thích khóc nhè mà còn không biết xấu hổ nói ta, nương, Tam ca khi dễ con.”
“Hai người các ngươi đã bao nhiêu tuổi rồi mà còn ầm ầm ĩ ĩ thế hả.” Trình Loan Loan bật cười lắc đầu: “Đi, lên đường đi.”
Mấy chiếc xe ngựa từ từ xuất phát đi về phía cửa kinh thành, một đường đi qua, sắc trời cũng dần dần sáng lên.
Cửa phía bắc kinh thành, văn võ bá quan do Hoàng thượng và Hoàng hậu suất lĩnh đứng đó, bên ngoài cửa bắc là vương thất A Tát Bố cùng với các đại thần Đại Vũ Quốc đi sứ A Tát Bố lần này. Đoàn xe của hai nước cộng lại, trùng trùng điệp điệp nhìn không thấy đuôi.
Hoàng Thượng bưng rượu, đưa một chén cho A Tát Bố vương. Hai người ngôn ngữ không thông, chạm cốc uống rượu, coi như là thực tiễn.
Tiếp đó, Hoàng thượng căn dặn Tần vương, đoạn đường này chú ý an toàn, đến nước A Tát Bố cần chú ý đến hai nước hài hòa lui tới các loại…