Trình Loan Loan muốn an bài thỏa đáng tất cả mọi chuyện cần thiết.
Học đường nữ tử đã có Hoàng hậu nương nương tọa trấn, phân công nữ quan xử lý, không cần nàng phải lo lắng quá nhiều chuyện.
Nhưng đồng thời nàng cũng là tiên sinh dạy ngôn ngữ A Tát Bố của đại học đường Tiêu Tần, chỉ có thể tạm thời nhờ Chương đại nhân dạy thay. Trình độ của Chương đại nhân dạy những học sinh này vẫn là dư sức.
Mặt mũi Đào tiến sĩ đầy vẻ u sầu: “Vương gia cùng Tuệ Phu nhân đều phải đi tới nước A Tát Bố, một chuyến đi này chính là hai ba tháng, ta đây phải, phải…ôi chao!”
Hắn thở dài nặng nề một hơi.
Đám công tử bột này mặc dù đã trở nên ngoan ngoãn, nhưng nguyên nhân rất lớn là do có Vương gia Tuệ Phu nhân, hai tôn đại phật này vừa đi, đám học sinh nhất định sẽ quay về bản tính.
Chỉ cần nghĩ đến những chuyện có thể phát sinh trong tương lai, Đào tiến sĩ liền bắt đầu rụng tóc, đầu cũng sắp trọc.
“Đào tiến sĩ không cần phải lo lắng.” Trình Loan Loan mở miệng nói: “Trong lớp có năm mươi bốn học sinh, toàn bộ đều dựa vào lão sư quản lý cũng không thực tế, không bằng bổ nhiệm một người lớp trưởng, hai người lớp phó, hỗ trợ lão sư quản lý lớp học.”
Đào tiến sĩ nhíu mày: “Bọn hắn trước đây ngay cả lời lão sư cũng không thèm nghe, sao lại nghe lời học sinh cho được?”
“Những học sinh này đã sớm thay đổi rồi, Đào tiến sĩ chớ dùng ánh mắt trước kia để nhìn bọn hắn nữa.” Trình Loan Loan cười nói: “Các phương diện của Bành Vọng đều rất ưu tú, hắn xứng đáng với vị trí lớp trưởng, còn lớp phó sao, Bàng Kiệt và Lý Kiện cũng không tệ, có hai người bọn họ ở đó, không cần lo lắng các học sinh khác nảy sinh các ý đồ xấu nữa.”
Đào tiến sĩ ánh mắt sáng lên, tâm phục khẩu phục nói: “Lấy độc trị độc, vẫn là Tuệ Phu nhân cao tay.”
Trình Loan Loan cũng là hấp thu kinh nghiệm kiếp trước, lúc ấy ủy viên kỷ luật trong lớp bọn họ chính là học sinh nghịch ngợm nhất trong lớp. Sau khi giáo viên bảo học sinh kia làm ủy viên kỷ luật, học sinh nghịch ngợm nhất đã rất thần kỳ biến thành học sinh tuân thủ kỷ luật nhất, cũng gián tiếp ảnh hưởng đến những người khác, phong cách học tập trong lớp cũng được duy trì.
Sau khi bàn giao rõ ràng tất cả mọi chuyện với Đào tiến sĩ, Trình Loan Loan lúc này mới rời khỏi học đường.
Vừa đến cửa, một đám học sinh liền đi tới.
“Tiên sinh yên tâm, chúng ta nhất định sẽ học hành thật tốt.” Bành Vọng đứng ở phía trước, ánh mắt kiên định nói: “Chờ tiên sinh từ nước A Tát Bố trở về, chúng ta trong hai ba tháng sau, nhất định sẽ rất khác so với bây giờ.”
Bàng Kiệt chậm rãi nói: “Hy vọng sang năm ta cũng có thể trở thành một thành viên trong đoàn đi sứ tới nước A Tát Bố.”
“Chỉ cần cố gắng đọc sách, học tiếng A Tát Bố thật tốt, tất cả các ngươi đều có cơ hội.” Trình Loan Loan cười nhìn mọi người: “Trong hai ba tháng này, môn học tiếng A Tát Bố sẽ do Chương đại nhân dạy thay. Chương đại nhân lớn tuổi, thân thể không tốt lắm, các ngươi cũng không được cố ý chọc Chương đại nhân tức giận, đều nhớ kỹ chưa?”
Học sinh nhao nhao cam đoan tuyệt đối sẽ không chọc Chương đại nhân tức giận.
Trình Loan Loan cười dặn dò bọn họ thêm một vài lời, lúc này mới ngồi xe ngựa rời đi.
Nàng không đi về nhà, mà là đi hoàng cung một chuyến, đi Khôn Ninh cung bái kiến Hoàng hậu nương nương.
Mùa đông năm ngoái nàng đến kinh thành, thoáng cái đã ở chỗ này hơn nửa năm. Hơn nửa năm qua, thật sự đã gặp phải rất nhiều chuyện.
Thân phận hiện giờ của nàng càng ngày càng cao, người âm thầm nhìn chằm chằm nàng cũng càng ngày càng nhiều, sau khi nàng rời kinh, nàng lo lắng Tứ Đản sẽ bị người để mắt tới.
Tứ Đản tuổi vẫn còn nhỏ một chút, thân là một bà mẹ già, kiểu gì cũng phải lo nghĩ.
“Chuyện này thì Loan Loang ngươi có thể yên tâm.” Hoàng hậu cười mở miệng: “Cho dù ngươi không nói, ta cũng sẽ chăm sóc đứa nhỏ Cảnh Tư nhiều hơn.”
Trình Loan Loan thật lòng thật ý nói: “Đa tạ Hoàng hậu nương nương.”
“Giữa ngươi và ta, nói cảm ơn là quá khách khí rồi.” Hoàng hậu nhìn ra ngoài đại điện: “Mắt thấy cũng sắp vào thu, cũng không biết thái tử bên kia như thế nào rồi.”
“Thái tử điện hạ cát nhân tự có thiên tướng, nhất định sẽ chiến thắng khải hoàn hồi triều.” Trình Loan Loan trấn an nói: “Nghe nói Tịch Cơ quốc từ Nguyệt thị tộc rút lui, Đại Vũ Quốc không chiến mà thắng, không cần sầu lo quá nhiều.”
“Nói là nói như vậy, nhưng mà có nương nào mà không lo lắng cho nhi tử đâu.”