Xử chết cung nhân thiếp thân 2
Vương hậu nhẹ nhàng nở nụ cười, “Địa vị Á Lực Quận vương ở A Tát Bố đúng là không tầm thường, tay cầm trọng binh, uy h.i.ế.p triều chính, khoan hãy nói, bổn hậu mỗi lần nhìn thấy hắn ta cũng có chút sợ hãi.”
Đình cô nở nụ cười gượng ép, nếu biết sợ hãi, vậy thì nhanh chóng để cho bốn cung nữ này cút đi, bằng không, chờ Á Lực Quận vương tức giận, dù cho đối phương là Vương hậu cũng sẽ không nể tình…
Bốn cung nữ nghe Vương hậu nói vậy, tâm đều lạnh lẽo.
Mặc dù địa vị của các nàng là người tầng dưới chót phục vụ người khác, nhưng cũng biết rõ Á Lực Quận vương ở A Tát Bố địa vị phi phàm, lại không biết thì ra Vương hậu cũng sợ Quận vương.
Như vậy xem ra, bốn người bọn họ chẳng phải c.h.ế.t chắc rồi sao?
“Người đâu!”
Vương hậu đột nhiên cao giọng nói lớn.
Thị vệ phía sau nàng lập tức tiến lên, mấy thị vệ này cũng là người nàng đề bạt lên từ tầng dưới chót.
Nàng lạnh lùng ra lệnh: “Cung nhân Đình cô phạm thượng, vi phạm bổn hậu, ban thưởng hình phạt c.h.ế.t đuối, lập tức động thủ.”
Đình cô không thể tin ngẩng đầu lên: “Vương hậu, lão nô…”
“Động thủ!”
Vương hậu ngắt lời ra lệnh.
Nàng không muốn nghe Đình cô nói gì nữa, nàng sợ mình sẽ d.a.o động.
Nếu đã đi tới một bước này, như vậy, nàng không có đường lui về sau, mặc kệ là vì hoàng tử hay là công chúa, nàng đều phải xông lên phía trước đầu tiên.
Thị vệ phía sau nàng đi lên trước, một trái một phải đè bả vai Đình cô lại, kéo bà ta đi về phía hồ.
Đình cô vốn bị bệnh, trên người một chút sức lực cũng không có, dễ dàng bị kéo tới bên cạnh hồ nước, đầu bị đè xuống.
Dư cô cùng phe với bà ta vội vàng cầu xin tha thứ, “Đình cô xúc phạm Vương hậu không sai, nhưng tội không đáng c.h.ế.t mà Vương hậu, kính xin Vương hậu niệm tình Đình cô nhiều năm vất vả hầu hạ người, tha cho Đình cô một mạng…”
Vương hậu một cước đá văng bà ta ra: “Nói thêm một câu nữa, hai người các ngươi cùng bị dìm chết.”
Dư cô vội ngậm miệng lại, bà ta không thể tin được, Vương hậu luôn luôn nhu nhược lại đột nhiên hạ thủ với bọn họ, đây là điên rồi sao?
Bây giờ mặc dù còn ở địa phận nước Đại Vũ, nhưng sớm muộn cũng phải trở về A Tát Bố, Vương hậu phải giải thích với Quận vương như thế nào…
Đình cô bị hai thị vệ dìm ở trong nước, chỉ chốc lát sau đã không giãy dụa nữa, sau đó, bị thị vệ ném vào trong hồ nước, một hồi sau, t.h.i t.h.ể Đình cô chậm rãi nổi lên.
Người vừa rồi còn cả người khí thế, chỉ trong thời gian một chén trà ngắn ngủi đã biến thành một thi thể.
Bảy người đi cùng Đình cô, tất cả đều thay đổi sắc mặt.
Các nàng thật không nghĩ tới, Đình cô cứ như vậy mà chết, vì bốn tiểu cung nữ mà chết…
Vương hậu cũng không nghĩ tới, nàng thật sự xử chết Đình cô.
Nàng đã sớm luyện thành thói quen Đình cô luôn giám thị theo dõi, cũng thi thoảng châm biếm uy hiếp… Nàng vô số lần ở trong đầu mộng tưởng đuổi Đình cô đi, chưa bao giờ nghĩ tới g.i.ế.c c.h.ế.t người này, nhưng đến cuối cùng, người này c.h.ế.t ở trong tay nàng.
Trong lòng nàng, sinh ra cảm giác sảng khoái.
Ánh mắt của nàng rơi vào trên người bảy người còn lại: “Muốn sống thì thành thật một chút.”
Nàng cúi đầu, nhìn về phía bốn tiểu cung nữ, “Bốn người các ngươi cũng sợ rồi, vào trong xe ngựa nghỉ ngơi một lát, ngày mai lại đến hầu hạ.”
Đến khi Trình Loan Loan biết chuyện thì t.h.i t.h.ể Đình cô đã bị chôn rồi.
Vì chuyện này, ngay cả ám vệ đại thần theo dõi bên cạnh Vương cũng an phận không ít, trong khoảng thời gian ngắn coi như là thái bình.
Đoàn xe rất nhanh đã đi tới biên giới phía Bắc của nước Đại Vũ.
Bắc Cương có mười vạn tướng sĩ canh gác quốc môn, phái ba vạn trợ giúp chiến trường của A Tát Bố, còn lại bảy vạn, doanh trướng liên miên nhìn không thấy đầu.
Sau khi nghỉ Bắc Cương một đêm, ngày hôm sau đã ra khỏi biên giới, đến Nguyệt thị tộc.
Nguyệt thị tộc vốn là một dân tộc du mục, về sau dần dần biến thành một tiểu quốc, bị mấy nước lớn vây ở chính giữa, sở dĩ không bị diệt quốc cũng là kết quả cân bằng quyền lực của mấy nước.
Sau khi tiến vào nước này, phong cảnh xung quanh không có gì thay đổi quá lớn, nhưng người đi đường lại làm cho người ta nhìn thấy mà giật mình.
Trên cơ bản đều là người già yếu, tức phụ hài tử, ngẫu nhiên cũng có nam tử, không phải gãy cánh tay thì là què chân, đáy mắt dân chúng đều là sự c.h.ế.t lặng đau đớn giống như con kiến hôi cầu sinh…
Vương hậu thở dài một hơi, “Hàng năm khi được mùa thì bị Tây Nhung Quốc cướp đi một lượng lớn lương thực, bình thường còn có Tịch Cơ Quốc dùng đủ loại lý do lấy cớ cướp bò dê ngựa… Nam nhi nơi này đều tòng quân nhưng vẫn không có cách nào chống được hai nước này tiến công, dân chúng khổ không thể tả…”