Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Đến A Tát Bố Quốc 2
Lúc này Quận vương mới chú ý tới nữ nhân Trình Loan Loan này, trên mặt mang theo nụ cười hứng thú: “Vị này hẳn là Tuệ phu nhân tiếng tăm lừng lẫy của nước Đại Vũ, ta chưa từng ra khỏi A Tát Bố Quốc cũng biết đại danh của Tuệ phu nhân, không nghĩ tới lại có thể gặp một lần.”
Trình Loan Loan cười nhạt, “Ta cũng từng nghe nói Quận vương A Tát Bố anh dũng vô biên, lời đồn quả nhiên không sai.”
Á Lực Quận vương cười ha hả: “Tuệ phu nhân nói tiếng A Tát Bố thật tốt, ta và Tần Vương sẽ thương nghị chuyện quan trọng, thỉnh cầu Tuệ phu nhân làm người trung gian truyền đạt ý tứ của hai bên chúng ta.”
Trình Loan Loan nghe lời đáp lại: “Đây vốn là trách nhiệm của ta.”
Á Lực Quận vương không nói nhiều với Trình Loan Loan nữa, mà cùng Tần Vương đi về phía đầu, vào trong thành.
Một Quận vương ở dưới tình huống Vương và Vương hậu đều ở đây lại ngang nhiên đi ở vị trí đầu, đây hoàn toàn không cố kỵ đến thể diện của Vương thất.
Vương và Vương hậu giống như đã sớm thành thói quen, hai người đang cùng hoàng tử công chúa cũng bị xem nhẹ hàn huyên, người một nhà đi cùng một chỗ, không khí còn rất ấm áp… Có lẽ, đây chính là nguyên nhân lớn nhất khiến Vương và vương hậu đột nhiên quyết định đoạt lại binh quyền đi.
Sau khi tiến vào trong thành, họ trực tiếp ngồi kiệu của Vương thất tiến vào cung điện.
Cung điện đã sớm chuẩn bị tốt hết cả, trên bàn bày biện thịt bò, thịt dê, thịt heo, vô số trân tu mỹ vị chồng chất ở trong mâm, giữa đại điện có cung nữ ăn mặc trần trụi lắc lư vòng eo khiêu vũ, bên cạnh có rất nhiều mỹ nhân thổi đàn ca hát, không khí ở điện cực kỳ náo nhiệt.
Vương cùng Vương hậu ngồi ở phía trên cùng, Tiếp theo là Á Lực Quận vương, sau đó là Tần Vương, rồi Trình Loan Loan, ngồi đối diện là các thành viên khác của Vương thất.
“Đây là rượu mạnh uống tốt nhất của A Tát Bố ta.” Á Lực Quận vương giơ ly rượu lên, “Nào, chúng ta cùng uống một ly.”
Tần Vương nâng chén chạm vào hắn ta, ngửa đầu uống cạn, không nhịn được khen: “Đúng là rượu ngon.”
Rượu của nước Đại Vũ tương đối ôn hòa, hắn còn chưa từng uống qua rượu mạnh như thế, tuy rằng cay nồng nhưng uống vào rất sảng khoái.
Thẩm Đông Minh nếm thử một ngụm, ánh mắt sáng lên một chút, đây đúng là rượu mạnh mà nước Đại Vũ không có, nếu có thể tìm hiểu rõ ràng cách thức ủ rượu, cũng không tính là đi chuyến này uổng phí, ngoại trừ rượu, hắn còn nếm thử đồ ăn khác, chỉ cần là cảm thấy hứng thú đều sẽ ghi tạc trong lòng, chờ có thời gian rảnh rỗi lại đi hỏi thăm cụ thể cách sinh trưởng của những đồ ăn này…
Trong yến hội, Á Lực Quận vương vẫn lôi kéo Tần Vương nói chuyện, miệng Trình Loan Loan thông dịch muốn khô rồi.
Mà Vương và Vương hậu từ đầu đến cuối đều là người tàng hình, giống như không tồn tại.
Á Lực Quận vương buông chén rượu, chỉ chỉ đối diện, “Đó là tiểu nữ nhi của ta, Lưu Ly Quận chúa, dùng cách triều Đại Vũ các ngươi mà nói, chính niên phương nhị thất [1], Tần vương cảm thấy thế nào?”
[1] chính niên phương nhị thất: hai bảy tuổi vẫn chưa có chồng.
Trình Loan Loan lặng lẽ thuật lại những lời này cho Tần Vương nghe, sau đó bỏ thêm một câu của chính mình: “Lúc trên đường, ta đã nhắc nhở Vương gia, Vương gia còn cảm thấy ta nói lời vô căn cứ, thế nào, bây giờ tin chưa?”
Rượu trong miệng Tần Vương đều sắp phun ra.
Hắn biết Á Lực Quận vương chỉ có một nữ nhi chưa thành thân, mới mười bốn tuổi, hắn cho rằng sẽ không có người làm cha nào đem nữ nhi nhỏ như vậy của mình gả cho một lão nam nhân hơn ba mươi tuổi… Khụ, hắn tạm thời coi như một lão nam nhân đi.
Lúc trước Trình Loan Loan có nói với hắn một câu, hắn căn bản không để ở trong lòng, kết quả ngày đầu tiên đến A Tát Bố đã bị sắp xếp.
Á Lực Quận vương vẫy vẫy tay: “Lưu Ly, con lại đây, bồi Vương gia nước Đại Vũ uống vài chén.”
Lưu Ly Quận chúa xấu hổ đi tới, ngồi ở chỗ trống bên người Tần Vương, bưng bầu rượu rót rượu cho Tần vương, sau đó tự mình đưa đến bên môi Tần Vương.

Advertisement
';
Advertisement