Trình Loan Loan ngồi trong hoa viên uống trà.
Triệu Tam Ngưu và Nguyễn Minh Châu xông vào, nói với nàng chuyện xảy ra bên ngoài.
“Không ngờ người A Tát Bố cũng sẽ tin chữ khắc trên đá, cách này của nương thật sự rất hay, lão bách tính đều nháo nhào hết lên.” Triệu Tam Ngưu ngồi xuống, uống cạn ly trà đặc: “Dĩ nhiên Chân Long chính là Vương đã đổ bệnh, mà giả long chỉ cần là người có não đều biết chắc chắn là Á Lực quận vương.”
Nguyễn Minh Châu nói theo: “Trước đây Á Lực quận vương làm xằng làm bậy, lão bách tính đều không quan tâm, dù sao thì không liên quan tới lợi ích của mình…Nhưng bây giờ trời giáng điềm hung, lão bách tính đều sẽ chọc giận thần chủ, dẫn tới thiên tai, cho nên mới tụ tập lại phản đối Á Lực quận vương thao túng triều chính…Kể từ đêm qua, người trên phố đã không ngừng tăng lên, ít nhất hơn mười vạn người tụ tập trên đường phố lớn quốc đô…”
Trình Loan Loan đặt chung trà xuống: “Chuyện chúng ta có thể làm cũng chỉ có từng này, tiếp theo, xem hoàng tử làm như thế nào.”
Chuyện dùng m.á.u trong tim bùng nổ dư luận, khiến lão bách tính bất mãn, từ đó làm lung lay sự thống trị của Á Lực quận vương…Tuy sức chiến đấu của lão bách tính không bằng sĩ binh, nhưng chỉ cần nhân số đạt tới quy mô nhất định, lượng thay đổi khiến chất thay đổi, cũng có thể đạt được mục đích của mình.
Hơn nữa Á Lực quận vương thao túng triều chính nhiều năm như vậy, vương thất chưa từng phản kháng, lão bách tính cũng giống như ếch xanh trong nồi nước sôi, không biết phản kháng.
Ném một viên đạn nổ vào trong nước sôi, nước đột nhiên trở nên ùng ục, dĩ nhiên đám ếch xanh này cũng sẽ nhảy ra hộ chủ…
Đầu phố quốc đô, quần tình hăng hái, lão bách tính bao vây phủ đệ của quân sư, không ngừng ném trứng gà thối vào trong, thậm chí còn có người ném đá.
Mễ Lợi Á lão phu nhân quỳ trong viện, khóc lóc thê thảm: “Nếu Vương chết, ta cũng đập đầu chết…”
Mễ Lợi Á kéo cánh tay của lão mẫu thân: “A mẫu, Vương cam tâm tình nguyện cứu người…”
“Đừng tưởng ta không biết, con và quận vương vẫn luôn chèn ép vương thất, Vương và vương hậu luôn bị các con sỉ nhục…” Lão phu nhân đánh vào n.g.ự.c nhi tử: “Bây giờ Vương sắp c.h.ế.t rồi, các con hài lòng rồi, hài lòng rồi có phải không! Là ta hại c.h.ế.t Vương, một lão bà tử như ta không nên sống, để ta đi chết, đi chết…”
Bà vùng vẫy khỏi sự khống chế của nhi tử, đập đầu lên tường vây.
Mễ Lợi Á giơ tay đánh vào gáy của bà, hai mắt bà đảo lên, ngất xỉu.
“Chăm sóc tốt a mẫu.” Hắn đặt lão mẫu thân lên giường, nói với thê tử: “Quốc đô đại loạn, nàng đừng ra ngoài, có bất cứ chuyện gì phái người tới thông báo cho ta.”
Sau khi dặn dò xong, hắn mở cửa phủ đệ đi ra ngoài.
Vô số bách tính bên ngoài vây lấy hắn.
“Mễ Lợi Á, ngươi đáng chết, đi c.h.ế.t đi!”
“Ngươi phải bồi táng cùng Vương, đi chết!”
“Ngươi là chân chó của giả long, ngươi không nên sống!”
Vô số viên đá đập tới.
Thủ hạ của Mễ Lợi Á cầm thuẫn bài chắn nên mới không bị thương.
Tuy hắn là đại hiếu tử, nhưng tuyệt không phải một người từ bi mềm lòng, hắn lạnh giọng nói: “Còn ai ném một viên đá nào vào trong viện nữa, ta sẽ chặt đứt một ngón tay của hắn, nếu không tin thì có thể thử.”
Hắn rút loan đao ngang hông ra, hàn quang lạnh lẽo, ép lui bách tính vây tới.
“Sợ cái gì, hắn hại c.h.ế.t Vương, phải chết!”
“Chúng ta nhiều người như vậy, lẽ nào còn sợ hắn sao?”
“Chết một trăm chúng ta, đổi một mạng của hắn, cũng đáng có đúng không?”
“…”
Các bách tính lùi lại vài bước, nội tâm ấp ủ dũng khí, sau đó từng bước vây lấy Mễ Lợi Á.
Con ngươi Mễ Lợi Á híp lại.
Tuy hắn có công phu tốt nhưng quả thực không thể đối phó được nhiều người như vậy, nhưng hắn cũng không thể lộ ra sự sợ hãi, bởi vì mẫu thân, thê tử và hài tử của hắn đều cần hắn bảo vệ.