Vào lúc chiến tranh sắp xảy ra.
Lão bách tính vây quanh bên ngoài đột nhiên xôn xao lên.
“Hoàng tử xuất cung rồi.”
“Hoàng tử lên tường thành rồi.”
“Hình như hoàng tử có chuyện gì muốn tuyên cáo, đi đi đi!”
Vô số bách tính tràn về phía tường thành, người chen người, khắp nơi đều là người, ngay cả con kiến cũng không chui vào được.
Xa đội của hoàng tử xuất hiện trên đầu phố, đám người tự động nhường ra một con đường, không dám giành đường với hoàng tử.
Xa đội đi tới tường thành, hoàng tử từ trong xe đi ra, hắn mặc y phục đơn giản, đi lên thành lầu, đứng ở nơi cao nhất.
Hắn nhìn xuống mười mấy vạn bách tính bên dưới, trong lòng vô cùng phức tạp.
Hắn rất ít khi xuất cung, cũng rất ít khi giao thiệp với bách tính, phụ vương của hắn còn chưa từng làm gì cho bách tính.
Nhưng sau khi vương thất xảy ra chuyện, người đầu tiên đứng ra chính là những lão bách tính bình thường trông tầm thường này.
Họ thà đắc tội với Á Lực quận vương tay nắm trọng binh cũng phải đòi một công đạo cho vương thất…
Hoàng tử Victor giơ tay áp xuống, lên tiếng nói: “Mọi người im lặng một chút.”
Trên thành lầu này có thiết bị khuếch âm cổ xưa, hắn vừa cất tiếng, giọng nói đã từ khối đá hình loa truyền tới một thạch trận khác, chậm rãi truyền tới tai mỗi một lão bách tính, chẳng mấy chốc, trên quảng trường to lớn đã yên tĩnh lại.
“Ta rất rõ nguyên nhân mọi người tụ tập ở đây, ta đại biểu vương thất cảm tạ tất cả mọi người đã quan tâm tới phụ vương.” Tay của hoàng tử đặt vào vị trí trái tim, chân thành cúi người, hắn ngẩng đầu: “Nhưng ta có thể rất có trách nhiệm nói với mọi người, tuy phụ vương bệnh nhưng tạm thời sẽ không có nguy cấp tính mạng, mọi người đừng quá lo lắng.”
“Phụ vương trở thành Vương của A Tát Bố đã hơn mười năm, bởi vì nhiều nguyên nhân, phụ vương không thể trở thành một vị Vương được người người tôn kính yêu thương, đây là niềm tiếc nuối lớn nhất của phụ vương…Thực ra, phụ vương không tồi tệ, người rất yêu thần dân của người, mỗi một lão bách tính bình thường đều được phụ vương coi là tử nữ của mình. Tương tự, lão mẫu thân của quân sư Mễ Lợi Á, cũng là tử dân của phụ vương, phụ vương dùng m.á.u trong tim mình cứu hài tử của mình, đây vốn là chuyện nằm trong tình lý.”
“Rất nhiều người đều trách quân sư Mễ Lợi Á, ta và phụ vương đều hi vọng mọi người có chừng mực…Nếu bất cứ ai trong các người cần m.á.u trong tim của thành viên vương thất cứu mạng, chúng ta đều sẽ không nói hai lời lấy m.á.u trong tim dâng lên…Cho dù là mất mạng, cũng không tiếc.”
“Còn chữ khắc trên đá, chân long giả long gì đó đều không sao cả, chỉ cần có thể giúp A Tát Bố ngày càng cường đại, chỉ cần có thể mang tới phúc lợi cho lão bách tính, đó chính là Vương chân chính của A Tát Bố!”
“Nhiều người tụ tập như vậy dễ gây nên sự cố giẫm đạp, mọi người đưa lão nhân hài tử về cả đi.”
Hoàng tử trẻ mặc một thân y phục đơn điệu, từ đầu tới cuối đều ôn hòa, không có chút phẫn nộ và bất cam nào.
Rõ ràng phụ vương của hắn sắp c.h.ế.t rồi.
Rõ ràng vương vị thuộc về hắn sắp bị đoạt đi rồi.
Nhưng hắn lại bảo họ đừng trách thủ phạm hại c.h.ế.t Vương.
Nhưng hắn vẫn luôn nghĩ cho những lão bách tính này.
Người nhân đức như thế này mới xứng làm Vương của họ.
Lão bách tính đều xôn xao lên.
“Hoàng tử điện hạ!”
“Hoàng tử điện hạ!”
Không biết là ai dẫn đầu, vô số người bắt đầu hét theo.
Họ chỉ hét bốn chữ này, bốn chữ chỉnh tề vang trên bầu trời quốc đô, chấn thiên động địa.
Giọng nói này truyền tới phủ đệ của quận vương.
Sắc mặt của Á Lực quận vương tối sầm, tay của hắn đập mạnh lên bàn, ly trà chấn động lăn xuống, phát ra một tiếng bốp giòn tan.
“Tiểu tử này nhiều tâm kế hơn phụ vương hắn.” Á Lực quận vương ngập tràn sát ý nơi đáy mắt: “Vốn tưởng chỉ cần Vương chết, A Tát Bố này chính là vật trong túi của ta, nhưng không ngờ hoàng tử lại bắt đầu mở ván…Xem ra, hắn cũng rất hi vọng Vương c.h.ế.t nhanh một chút để kế vị, nhưng chỉ cần ta còn ở đây, hắn không thể có cơ hội ngồi lên bảo tọa của Vương.”