Hoàng tử chết, tổ chức quốc tang.
Quan tài làm từ vàng dừng trên quảng trường lớn nhất cung điện, vô số cung nhân quỳ xuống cầu nguyện.
Vương lâm bệnh nặng và vương hậu đau khổ cùng nhau xuất hiện trong tầm mắt của mọi người, hai người nằm trên quan tài, âm ỉ khóc lóc.
Sau khi tiếng chuông trầm thấp vang lên rất lâu, giờ đã tới, phải đưa quan tài của hoàng tử tới nghĩa địa của vương thất.
Quan tài từ cổng cung điện đi ra, bên ngoài toàn là bách tính, còn nhiều hơn mười mấy vạn người khi trước, đại khái là hai mươi vạn hoặc ba mươi vạn người.
Các bách tính đều đang khóc, tiếng khóc lan tràn cả quốc đô.
Trình Loan Loan ngồi trong một quán trà bên đường.
Nàng nhìn đám người đông nghịt bên dưới, cũng không khỏi cảm thán một tiếng: “Có nhiều bách tính bảo vệ như vậy, vương thất không nên bị áp chế hơn mười năm.”
Khoảng thời gian này, Triệu Tam Ngưu cũng hiểu nhiều về nội chính của A Tát Bố, lên tiếng nói: “Chủ yếu là Vương không quản việc, một nữ tử như vương hậu cũng không quản được triều chính, nếu không phải hoàng tử trưởng thành, vương thất vốn sẽ không nảy sinh bất cứ lòng phản kháng nào.”
Nguyễn Minh Châu xoa tay nói: “Loan Loan di, chuyện hoàng tử mang theo kim quang là làm kiểu gì vậy?”
Trình Loan Loan ho khan nói: “Hoàng tử là Chân Long thiên tử, vốn đã có kim quang.”
Nha đầu này trông bất cẩn qua loa, thực tế lại rất tinh tường, đoán một cái đã có thể đoán được là nàng âm thầm giở trò.
“Loan Loan di, ngài nói con biết đi mà.” Nguyễn Minh Châu ôm cánh tay của Trình Loan Loan làm nũng: “Sau này con cũng có thể dùng chiêu này để gạt người khác.”
“Chiêu này chỉ có nương ta dùng được.” Triệu Tam Ngưu tự hào nói: “Chắc chắn là nương ta nói với cha ta một tiếng, cho nên cha ta mới hiển linh giúp hoàng tử triển lộ kim quang.”
Nguyễn Minh Châu đã từng nghe những ngôn luận này lúc ở kinh thành, nàng luôn cho rằng là nói bậy, xem ra thế mà lại là thật?
Trên mặt nàng là vẻ khó tin, Triệu Tam Ngưu lại hoàn toàn tin tưởng, Trình Loan Loan quay đầu, lặng lẽ uống một ngụm trà.
Đợi khi quan tài của hoàng tử đi tới giữa thành, tay của nàng lặng lẽ đưa vào trong tay áo, nhẹ nhàng ấn một cái.
Bầu trời vốn âm trầm đột nhiên sáng bừng lên kim quang chói mắt, ánh sáng màu vàng từ trên trời chiếu xuống, trong kim quang chói mắt bay ra vô số con rồng vàng.
Rồng vàng đó cao ngang thành lầu, khí thế cực mạnh, gầm gừ vô thanh trên bầu trời.
Toàn bộ hai ba mươi vạn bách tính đều chấn kinh, trên mặt mỗi người đều là vẻ khó tin, sau đó đám người lần lượt quỳ xuống.
“Hoàng tử điện hạ là Chân Long thiên tử!”
“Chân Long c.h.ế.t rồi, giả long làm loạn, A Tát Bố chúng ta sắp vong rồi.”
“Cầu xin chủ thần giáng lâm, đòi lại công đạo cho hoàng tử điện hạ.”
“…”
Không chỉ lão bách tính, ngay cả các đại thần của A Tát Bố cũng kinh ngạc.
Họ làm quan mấy chục năm, hầu hạ mấy đời quân chủ, vẫn là lần đầu tiên nhìn thấy dị tượng như thế này.
Là bởi vì hoàng tử điện hạ c.h.ế.t thảm mới tạo ra cảnh tượng chấn động như thế này sao?
Các đại thần cũng quỳ xuống hết.
Vương và vương hậu không nhịn được khóc to: “Victor, con nhìn thấy không, bách tính đều không nỡ con chết…con mới là Vương thật sự của A Tát Bố, con c.h.ế.t rồi A Tát Bố phải làm sao, cầu xin con mở mắt ra…”
Hai người khóc tới ngất lịm đi.
Nhiều lão bách tính cũng thống khổ tới ngất, hiện trường hỗn loạn vô cùng.
Con ngươi Á Lực quận vương đỏ tươi, hắn hận không thể g.i.ế.c hết đám bách tính nhìn thấy dị tượng.
May mà dị tượng đã nhanh chóng biến mất.
Quan tài của hoàng tử thuận lợi an táng.
Chỉ là lời ngôn luận về Chân Long giả long trong bách tính càng nhiều, ngôn luận này lan tới quân bộ, lan tới trên triều.
Á Lực quận vương biết, hắn phải nghĩ cách xử lý, nếu không sau này sẽ càng khó nhằn.
Hôm nay lúc triều sớm, Á Lực quận vương trực tiếp đứng ra.
Hắn ngẩng đầu nhìn Vương đang bệnh, nói: “Hoàng tử đã mất, nước không có trữ quân, lòng dân bất ổn, thần thỉnh cầu Vương lập tức quyết định trữ quân mới.”
“Ta chỉ có một nhi một nữ.” Giọng nói của Vương suy yếu cực kỳ: “Nhi tử đã chết, vậy chỉ có thể để công chúa thành trữ quân.”
“Lẽ nào Vương bị bệnh tới hồ đồ rồi.” Quận vương không hề khách sáo nói: “A Tát Bố ta lập quốc mấy trăm năm, chưa từng có tiền lệ nữ vương.”