Á Lực Quận vương rơi đài 1
Trình Loan Loan lặng yên nghe Triệu Tam Ngưu nói chuyện trên triều.
Trong tâm nàng rất rõ, cung biến của A Tát Bố, sau khi hoàng tử khởi tử hoàn sinh là đã có kết cục.
Nửa tháng nay hoàng tử “chết đi”, linh hồn của hắn không ngừng xuất hiện trước giường của cao tầng quân bộ, dùng “thiên đạo”, “vận mệnh”, “thần dân” để tiến hành xúi giục, hai mươi vạn đại quân trong tay Á Lực Quận vương sớm đã không có thành tựu, một tiếng hiệu lệnh, chỉ có hai ba vạn người xông ra phía trước, cuối cùng bị đại quân áp chế.
Á Lực Quận vương khống chế triều đình hơn mười năm, cứ như vậy rơi đài.
Trình Loan Loan vốn tưởng rằng A Tát Bố dừng chân ít nhất một tháng, không ngờ rằng hai mươi ngày liền giải quyết được chuyện này, mọi việc thanh trừ tàn đảng còn lại không có bất cứ liên quan gì với nước Đại Vũ bọn họ, có thể quay trở về sớm.
Vương thất sắp đặt yến tiệc trong cung điện.
“Không ở lại thêm một thời gian sao?” Vương hậu vẻ mặt tràn đầy nuối tiếc nói, “Ta còn muốn dẫn ngươi đi xem cánh đồng tuyết nữa.”
Trình Loan Loan cười mở miệng nói: “Đợi đến khi có thể nhìn thấy cánh đồng tuyết cũng quá lạnh rồi, trên đường trời đông giá rét không dễ đi, vẫn là nhanh chóng khởi hành mới được.”
“Vậy chi bằng mùa xuân năm sau hãy đi?” Vương tử cung kính mở miệng nói, “Mùa đông ở A Tát Bố mặc dù lạnh nhưng phong cảnh rất là đặc biệt, Tuệ phu nhân ở bên này có thể thỏa sức du ngoạn, sau khai xuân băng tuyết tan, phong cảnh trên đường cũng không tồi, hiếm khi tới một lần, ngắm nhìn tất cả phong cảnh mới không uổng công đi một chuyến không phải sao?”
Hắn là thực sự rất muốn giữ Trình Loan Loan ở lại.
Từ trước, hắn luôn cảm thấy bản thân là một người thông minh nhất trong vương thất, cho đến khi gặp được mưu thần của nước Đại Vũ, gặp được Tuệ phu nhân của nước Đại Vũ, hắn mới biết, nhân ngoại hữu nhân, thiên ngoại hữu thiên. (ý chỉ còn có nhiều người khác giỏi hơn mình)
Hắn muốn tiếp xúc thêm một vài ngày với Tuệ phu nhân, hắn muốn học thêm nhiều hơn cách thức tư duy của Tuệ phu nhân…
Trình Loan Loan từ chối nói: “Khoảng thời gian này đã thấy hết mỹ cảnh của A Tát Bố, đã biết đủ rồi.”
Khi hoàng tử bận rộn tranh đoạt quyền thế, nàng ngày ngày dẫn theo Triệu Tam Ngưu và Nguyễn Minh Châu đi ra bên ngoài dạo quanh, bên ngoài quốc đô, có một bãi thảo nguyên mắt không thể nhìn thấy điểm cuối, có núi tuyết quanh năm trắng xóa, có thiên hồ tựa như mặt gương sáng, có rừng rậm trăm năm lâu đời… Đi một vòng khắp nơi, tâm trạng có một cảm giác thư thái đến cực điểm, nàng đã rất mãn nguyện rồi.
“Nếu không ở lại, vậy thì mang thêm một chút lễ vật của A Tát Bố trở về đi.” Vương hậu sai người dâng lên rất nhiều chiếc hòm, từng cái một được mở ra, “Đây là Hồng Bảo Thạch diễm lệ và chất lượng nhất, chiếc hộp này là mã não và hổ phách, chiếc hộp này là lưu ly… phía sau đều là Bảo Thạch thiên nhiên chưa điêu khắc. Tuệ phu nhân có thể mời thợ công làm thành kiểu dáng mà mình thích… Tám chiếc hộp này đều là lễ vật của một mình ta tặng cho Tuệ phu nhân, những lễ vật khác tặng cho Hoàng thượng Hoàng hậu nước Đại Vũ ở bên kia.”
Bên đó, là vương kéo theo Tần Vương đang nói chuyện, hai quan viên Hồng Lư Tự phụ trách phiên dịch.
“Không nhờ Tần Vương ngày ngày đến thăm Á Lực Quận vương, hoàng tử cũng sẽ không lôi kéo nhiều người của quân bộ nhanh đến như vậy, những thứ này đều là tạ lễ của vương thất tặng cho Tần Vương.”
Vương lệnh cho người mở chiếc hòm ra, toàn là vàng lấp la lấp lánh.
Hắn tiếp tục nói: “Toàn bộ mười hộp này là tặng cho Tần Vương, chín hộp vàng bên này, tặng cho các đại nhân đi theo đến A Tát Bố, ngoài ra còn có vài hộp bạc, toàn bộ ban thưởng cho một đoàn hộ vệ cùng đến.”
Hai vị mưu thần, bốn vị quan viên Hồng Lư Tự, hai vị quan viên công bộ hộ bộ, thêm cả Hạ Tiêu phụ trách hộ tống đều ngạc nhiên.
Bọn họ mỗi người một chiếc hộp vàng, ít nhất chính là một vạn hai lượng bạc… Vương thất A Tát Bố này thật sự có tiền, quá nhiều tiền rồi!
Vương tiếp tục lên tiếng: “Tất cả các công cụ lưu ly mà xưởng Lưu Ly năm nay chế ra, toàn bộ tặng cho Hoàng thượng và Hoàng hậu triều Đại Vũ!”