Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Á Lực Quận vương rơi đài 2
Những người bên dưới dâng lên một vài những món đồ hiếm lạ của xưởng Lưu Ly.
Rất nhiều vật trang trí lưu ly chế thành, sinh động như thật, còn có chén lưu ly, rót rượu vào trông vô cùng đẹp mắt, còn có cửa sổ làm từ lưu ly, có thể khảm nạm trên vách tường cung điện, khiến trong điện càng thêm phần rộng rãi sáng sủa…
Người của nước Đại Vũ vây quanh lưu ly cảm thán không thôi.
Trình Loan Loan bước tới gần xem qua, có thể thấy rất nhiều tạp chất trên lưu ly, đối với thời hiện đại mà nói, những lưu ly này không đủ trong suốt tinh xảo, nhưng ở thời đại này đã là đồ vật cực kỳ xa hoa trân quý, hoàng thất nước Đại Vũ đều không có nhiều, A Tát Bố một khi ra tay liền là mấy vạn công cụ lưu ly, không thể nói là không hào phóng.
Ngoại trừ lưu ly, còn có dãy núi mỏ vàng đã nói trước đó.
Mỏ vàng đó quanh năm có công nhân ở bên kia khai quật, mỗi năm có thể sản xuất hơn chục vạn, lần này hồi triều sẽ đem về ít nhất mười vạn hoàng kim.
Tần vương miệng cười đến không khép lại được.
Thái hậu luôn nói hắn không có tiền đồ, xem xem, hắn lần đầu tiên làm chuyện lớn đã thành công rồi, còn mang đến nhiều đồ tốt như vậy cho nước Đại Vũ.
Sau lần này trở về, hắn nhất định phải để thái hậu và hoàng huynh phong thêm cho hắn một chức quan chơi mới được.
“Sau này đầu đông mỗi năm, A Tát Bố đều sẽ phái người tặng vàng và lưu ly đến nước Đại Vũ.” Vương thật tâm mở miệng, “A Tát Bố chúng ta mãi mãi thần phục nước Đại Vũ, mãi mãi là nước phụ thuộc của nước Đại Vũ!”
Vương hậu cười nói: “Sau này hoàng tử kế vị, xin Hoàng thượng nước Đại Vũ có thể tuyên bố chiếu lệnh.”
Tần Vương gật đầu: “Đó là đương nhiên.”
Ngày hôm sau khi yến tiệc kết thúc, đám người nước Đại Vũ chuẩn bị quay trở về.
Khi đến hành lý nhẹ nhàng, khi rời đi, xe ngựa nhiều thêm gấp năm lần, A Tát Bố còn tặng ngàn con tuấn mã, ngàn con trâu cày, ngàn con cừu trắng… Đội ngũ mênh m.ô.n.g cuồn cuộn, nhìn không thấy điểm cuối.
Bốn người của vương thất đứng trên tường thành, vẫy tay đưa tiễn.
Trình Loan Loan ngồi trong xe ngựa mềm mại, vươn đầu ra ngoài, cáo biệt với vương hậu.
Cho đến khi quốc đô biến thành một điểm nhỏ màu đen, nàng lúc này mới đóng màn xe lại, nằm nghiêng trong xe nhắm mắt dưỡng thần.
Lúc này là trung tuần tháng chín, đợi đến kinh thành, gần như đã là đầu tháng mười, nàng phải nghĩ thật kỹ là ở lại kinh thành đón năm mới hay là trở về trấn Đại Hà ăn tết… Đây quả thực là một vấn đề đáng để quan tâm.
“Loan Loan di, đừng nằm nữa, chúng ta đi đua ngựa!”
Giọng nói của Nguyễn Minh Châu vang lên ngoài xe ngựa.
Trình Loan Loan vén màn xe lên, bất đắc dĩ cười nói: “Ngươi ngày ngày cưỡi ngựa không ngán sao, nếu mệt rồi thì lên xe ngựa nói chuyện với ta một lúc.”
“Nói chuyện quá chán rồi.” Nguyễn Minh Châu ngẩng đầu, hét người phía trước, “Triệu Cảnh Vu, ngươi đợi ta với, chúng ta so thêm một lần nữa.”
Nói xong, liền cưỡi ngựa chạy xa.
Trình Loan Loan lắc đầu, tinh lực của người trẻ tuổi thực sự là quá tốt, ngày ngày cưỡi ngựa như vậy nàng không thể chịu đựng nổi.
“Tuệ phu nhân.” Một bóng hình của người nào đó bên ngoài xe ngựa tiến lại gần, là Tần Vương cưỡi ngựa đi tới gần, hắn cười mở miệng, “Không biết Tuệ phu nhân có phát hiện Lệnh lang và Nguyễn tiểu thư có hơi gần gũi quá không?”
Trình Loan Loan nhìn về đằng xa, hai hài tử này ngày ngày tỷ võ tỷ đua ngựa, dường như quả thực là có hơi gần gũi một chút.
Nhưng, một người ngốc như trâu, một người hào sảng đơn thuần, căn bản không có khả năng có ý tứ về phương diện này.
Nàng giật giật khóe môi: “Người trẻ tuổi thích đọ sức, Vương gia nghĩ quá nhiều rồi.”
“Khụ, vậy coi như ta nghĩ nhiều đi.” Tần Vương đột nhiên lấy ra một bó hoa từ phía sau người, “Hoa này khá là đẹp, đặt vào trong xe ngựa cũng có thể làm cảnh để ngắm một chút.”
Hắn đưa hoa đến trước mặt Trình Loan Loan.
Trình Loan Loan: “…”
Nếu nàng mười tám tuổi, có lẽ sẽ cảm thấy tặng một đóa hoa rất lãng mạn, nhưng quan trọng là nàng đã ba mươi tám tuổi.
“Vương gia!” Giọng nói của Thẩm Đông Minh bỗng nhiên vang lên, “Đây là hoa có gai mà chỉ A Tát Bố mới có, đóa hoa càng tươi tắn thì độc tính càng mạnh, mau vứt nó đi.”
Tần Vương: “…”

Advertisement
';
Advertisement