Đi một mạch về phía Nam, thuận lợi đến kỳ lạ.
Sau khi rời khỏi A Tát Bố quốc, bọn họ đã đến ranh giới của Nguyệt thị tộc.
Bây giờ đang là lúc giao mùa thu đông, thời tiết đang dần lạnh lên nhưng bách tính Nguyệt thị tộc vẫn mặc những chiếc áo mỏng, ở chân không đi giày, người nào cũng trong bộ dạng quần áo tả tơi, vô cùng thê thảm.
Đoàn xe xa hoa đi vào Nguyệt thị tộc đã thu hút sự chú ý của vô số lão bách tính.
Quan viên địa phương phụ trách dẫn đường ở phía trước, nói với Tần vương đang ngồi trên lưng ngựa: “Tình hình năm nay đã tốt hơn rất nhiều, mấy năm trước Tịch Cơ quốc và Tây Nhung quốc vây công Nguyệt thị tộc chúng tôi, lão bách tính không có chỗ nào để trốn, nếu không bị bọn chúng g.i.ế.c thì cũng c.h.ế.t đói c.h.ế.t rét… Năm nay Tịch Cơ quốc sẽ không đến đây nữa, lão bách tính chỉ cần trốn kỵ binh của Tây Nhung quốc là được…”
Chiến cuộc của Tịch Cơ quốc Trình Loan Loan cũng hiểu biết đôi chút, mười vạn tướng sĩ dưới sự thống lĩnh của Thái tử, sĩ khí trở nên to lớn vô cùng, chỉ với nửa tháng ngắn ngủi đã chiếm giữ được năm thành trì quan trọng của Tịch Cơ quốc. Tịch Cơ quốc là một nơi nhỏ bé chật hẹp, chỉ một trận chiến đã bị tổn thất năm tòa thành trì, có thể nói là nguyên khí đại thương. Thái tử dự định sẽ làm luôn một lần, muốn chiếm lĩnh toàn bộ Tịch Cơ quốc.
Tịch Cơ quốc hiện tại ốc còn không mang nổi mình ốc, đương nhiên sẽ không rảnh đi đến quấy phá Nguyệt thị tộc.
Nhưng cho dù là như thế, bách tính của Nguyệt thị tộc vẫn không được yên ổn là mấy, lão bách tính ở ven đường đã đói đến mức xây xẩm mặt mày, có rất nhiều trẻ nhỏ đầu to, bụng cũng rất to, nhìn qua thì thấy chính là biểu hiện của việc thiếu dinh dưỡng cực kỳ nghiêm trọng, có thể sống để lớn lên thì đã là điều kỳ tích…
Trình Loan Loan suy nghĩ một lúc rồi mở miệng nói: “Nguyệt thị tộc khắp nơi đều là thảo nguyên, lão bách tính dựa vào nuôi bò nuôi dê để trang trải sinh hoạt, có điều dê bò nuôi lớn hàng năm sẽ đều bị Tây Nhung quốc cướp đi, nên suy nghĩ biện pháp để có thể lấp đầy bụng của lão bách tính.”
Quan viên ở đó cười khổ: “Chúng tôi đã theo nghề chăn thả nhiều đời, chỉ biết cách nuôi bò nuôi dê, không biết trồng lương thực. Mà cho dù có trồng lương thực thì cũng sẽ bị Tây Nhung quốc cướp đi, mỗi ngày mọi người chỉ cần suy nghĩ làm cách nào để có thể lấp đầy bụng đã hao phí hết sức lực, còn ai có thời gian nghiên cứu xem làm cách nào để trồng được lương thực chứ…”
Trình Loan Loan ngước mắt lên thì nhìn thấy rất nhiều loài hoa đang nở rộ trên thảo nguyên.
Mặc dù thời tiết đã lạnh nhưng trên thảo nguyên rộng lớn vẫn tồn tại sức sống vô hạn, những loài hoa này hệ thống đã nhắc nhở là không có độc, chúng có công dụng làm trắng, mờ sẹo, một vài loài thậm chí còn có cộng dụng chống nhăn, chống lão hóa, có lẽ chúng có thể…
Nàng đang muốn mở miệng nói chuyện.
Đột nhiên trên đường đất vàng vang lên những tiếng vó ngựa đang phi nhanh.
Triệu Tam Ngưu và Nguyễn Minh Châu đang chạy ở phía trước mở đường, nghe được âm thanh thì lập tức quay đầu ngựa đi về phía sau.
Trình Ất, Trình Đinh cũng quay lại để tìm hiểu sự tình.
Mà Hạ Tiêu, người bọc hậu của đội ngũ đã phát hiện sự việc có chút không đúng, lớn tiếng nói: “Cảnh Vu, mau đưa đoàn xe đi!”
Trình Loan Loan đang ngồi ngoài xe ngựa, còn chưa quay đầu lại đã thấy cát bụi màu vàng cuồn cuộn mà đến, tiếng vó ngựa cũng càng ngày càng gần.
Bách tính Nguyệt thị tộc ở vẹn đường giống như đã quá quen với việc này, gần như là trong nháy mắt, tất cả mọi người đều trốn vào khu rừng ở ven đường.
Quan viên địa phương đang ngồi trên lưng ngựa sắc mặt tái nhợt: “Là, là Tây…”
Hắn còn chưa nói hết câu, một mũi tên từ không trung bay đến cắm thẳng vào lồng n.g.ự.c của hắn, ánh mắt hắn lập tức trợn tròn, trực tiếp ngã xuống từ lưng ngựa.
Sắc mặt Nguyễn Minh Châu lạnh lùng: “Loan Loan di mau nhanh chóng đi vào xe ngựa, tất cả các vị đại nhân hãy ngồi thật vững, ta sẽ đưa các người đi trước!”
Nhóm mã phu đều là người đã được tuyển chọn một cách tỉ mỉ, mặc dù sợ hãi nhưng vẫn có thể bình tĩnh, giơ roi ngựa lên quất thật mạnh vào lưng ngựa, ngựa hí vang một tiếng rồi nhanh chóng chạy về phía trước.
Nguyễn Minh Châu mở đường ở phía trước, Tần vương ở phía sau ngăn chặn công kích của kỵ binh.
Mặc dù Tần vương biết võ công nhưng ản chất vẫn là một vương gia được sống trong an nhàn sung sướng, tất nhiên là không ngăn được, rất nhanh cánh tay phải của hắn đã bị thương, bị người ở trên lưng ngựa đạp xuống dưới…