Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Hạ Tiêu và Triệu Tam Ngưu cũng bị trăm tên kỵ binh quấn lấy, không có cách nào quay lại để bảo vệ Tần vương.
Hơn trăm tên kỵ binh đuổi theo đoàn xe.
Trình Loan Loan ở trong xe ngựa bị xóc nảy vô cùng ghê gớm, nàng dùng hết sức để ổn định thân hình, xốc rèm xe lên nhìn về phía sau.
Lẫn ở phía trong bụi đất màu vàng, rất nhiều người đã ngã xuống trong vũng máu, phần lớn chính là thị vệ phụ trách hộ tống của Đại Vũ quốc, Hạ Tiêu và Triệu Tam Ngưu đang liều mạng cùng kẻ địch, Tần vương bị thương ngã trên mặt đất, suýt nữa thì bị ngựa dẫm bị thương… Hơn trăm tên kỵ binh đuổi theo đoàn xe của bọn họ, mang theo sát khí không thể chống đỡ.
Nguyễn Minh Châu đã sai người ném hết tất cả hoàng kim mã não lưu ly, dê bò được A Tát Bố quốc tặng cũng sợ hãi chạy đi mất. Vậy mà những kỵ binh đuổi theo không hề để ý đến những tài sản này, vẫn đuổi theo đoàn xe bọn họ không buông.
Trình Loan Loan nheo mắt lại.
Những người này không đến đây để cướp tài sản, mà chúng muốn bắt người.
A Tát Bố quốc không thể làm những chuyện như vậy, Nguyệt thị tộc cũng sẽ không động thủ với Đại Vũ quốc trên lãnh thổ của họ, thế thì chỉ còn lại Tây Nhung quốc.
Tây Nhung quốc và Đại Vũ quốc mặc dù vẫn giữ vững hòa bình hai ba mươi năm nhưng trên thực tế, ở ranh giới hai quốc gia vẫn có những trận đánh nhỏ, cuộc đọ sức của hai bên chưa bao giờ chân chính dừng lại.
Việc đoàn xe của Đại Vũ quốc đến thăm A Tát Bố quốc cũng không phải là việc bí mật gì. Tây Nhung quốc chắc chắn biết được trong đoàn xe có vị vương gia duy nhất của Đại Vũ quốc nhưng vẫn phái người đến chặn đường bắt người là muốn làm gì?
Bắt Tần vương làm con tin à?
Trong lúc Trình Loan Loan còn mải mê suy nghĩ, kỵ binh đã đuổi kịp, bao vây xung quanh đoàn xe.
Thủ lĩnh bọn kỵ binh dùng ngôn ngữ của Đại Vũ quốc nói một cách không thành thạo: “Tuệ phu nhân đang ở trong xe ngựa nào, tốt nhất nên chủ động đi ra đây!”
Ánh mắt Trình Loan Loan nheo lại.
Tây Nhung quốc không phải là đến vì Tần vương mà lại là vì muốn bắt nàng?
Nàng nhanh chóng mở ra hệ thống thương thành, ấn mở kho vũ khí hiện đại, đủ loại vũ khí có sức sát thương cực mạnh hiện ra trước mắt nàng.
Những vật này đều vô cùng đắt nhưng nàng bây giờ cũng không thiếu tiền.
Nàng cần có thời gian suy nghĩ xem vũ khí nào có thể đánh bại hơn trăm kỵ binh trong thời gian ngắn nhất…
Nguyễn Minh Châu đi đến trước xe ngựa của Trình Loan Loan, nhỏ giọng nói: “Loan Loan di, con sẽ phá vỡ một đường máu, di nghĩ cách thoát ra trước, chúng ta không thể đều bị bắt ở đây…”
“Ha ha ha, đừng lãng phí sức lực nữa!” Kỵ binh cười to nói, “Hãy nhìn xem đây là ai nào?”
Nguyễn Minh Châu ngẩng đầu nhìn lại thì thấy Hạ Tiêu và Triệu Tam Ngưu m.á.u me đầy người bị đem đến.
“Tuệ phu nhân, đây là con của bà đúng không?” Thủ lĩnh kỵ binh đá vào lưng Triệu Tam Ngưu một cái, “Ta đếm đến số một, nếu bà vẫn không chịu đi ra thì ta sẽ chặt đứt một ngón tay của hắn, ta đếm đến số hai, nếu bà vẫn không chịu ra thì ta sẽ chặt hai ngón tay của hắn…”
Trình Loan Loan mím chặt môi.
Cho dù là nàng chọn loại vũ khí gì thì cũng có thể khiến Hạ Tiêu và Triệu Tam Ngưu bị thương.
Nơi này lại có nhiều người như vậy, nàng không có cách nào đảm bảo bí mật của nàng sẽ không bị lộ ra ngoài.
Nếu những người này chỉ muốn bắt sống nàng thì nàng sẽ có đủ tư cách để đàm phán với đối phương…
Nàng vén rèm xe lên, vịn tay của bà tử nhảy xuống từ xe ngựa, Cố Băng và Cố Lãnh bảo vệ nàng ở hai bên.
Triệu Tam Ngưu khẩn trương: “Nương, đừng đến đây, mau đi đi!”
Nguyễn Minh Châu nhảy xuống ngựa chặn trước người Trình Loan Loan: “Loan Loan di, đừng mắc bẫy của bọn chúng…”
Trình Loan Loan kéo nàng ấy về sau người mình, từng bước đi đến, giọng nói lạnh lùng: “Ta chính là Tuệ phu nhân.”
Thủ lĩnh kỵ binh lấy ra một bức tranh từ sau lưng, cẩn thận kiểm tra đối chiếu một lúc lâu rồi mới nói: “Chính là nàng không sai đi đâu được, trói lại.”
Hai tên kỵ binh lập tức đi về phía Trình Loan Loan, dây thừng trong tay bị buộc thành một vòng, vung lên không trung, trực tiếp quấn quanh cổ Trình Loan Loan.
Dây thừng đột nhiên siết chặt khiến nàng hít thở không thông, suýt chút ngạt thở.
Cố Lãnh và Cố Băng lập tức rút đao cắt đứt dây thừng, từ sau khi hai người đi theo Trình Loan Loan thì không có đất dụng võ, hiện tại đã hoàn toàn bị chọc giận, trực tiếp nhảy lên đánh nhau với đối phương.
Trình Loan Loan hoàn toàn không kịp ngăn cản.
Trong vòng chưa đầy một phút, dưới sự vây công của hơn hai mươi, ba mươi kỵ binh Cố Lãnh và Cố Băng đã bị thương, bị dẫm trên đất.
“Ha ha ha, hai cô nương này dáng dấp cũng không tệ, chắc hẳn chơi cũng rất mất hồn!”
Những tên kỵ binh Tây Nhung nói ra những lời nói dâm ô, ánh mắt cũng phát ra dâm quang.

Advertisement
';
Advertisement