Mục đích của Tây Nhung Quốc 1
“Nếu dám đụng đến một sợi lông người của ta, các ngươi chỉ có thể mang theo t.h.i t.h.ể của ta trở về báo cáo kết quả nhiệm vụ mà thôi.”
Trình Loan Loan rút cây trâm ra, đặt lên cổ của mình.
Sức lực của nàng rất lớn, trên cổ nhanh chóng xuất hiện vết máu, một giọt m.á.u rơi xuống, dần dần, m.á.u chảy càng ngày càng nhiều.
Thủ lĩnh kỵ binh lạnh giọng quát lớn bằng tiếng Tây Nhung Quốc: “Chờ lúc trở về còn sợ thiếu nữ nhân hả, người ở chỗ này là người nào hả? Cút.”
Những kỵ binh mang ánh mắt dâm tà kia không dám nói gì, lại càng không dám làm gì nữa, nhanh chóng lui xuống.
Trình Loan Loan thở phào nhẹ nhõm một hơi.
Những người này rất để ý đến tính mạng của nàng, nàng thành công rồi.
Tay nàng vẫn đặt ở trên cổ, không buông ra.
Thủ lĩnh kỵ binh xuống ngựa, dẫm lên trên người Triệu Tam Ngưu: “Nếu Tuệ Phu nhân chết, hắn cũng sẽ chết, cho nên vẫn nên thu hồi bộ dạng kia đi thì hơn.”
Triệu Tam Ngưu há mồm gào lên với giọng khàn khàn: “Nương, đừng quan tâm đến con, có cơ hội thì cứ nhanh chóng chạy trốn, đừng mạo hiểm vì con….”
Hắn còn chưa nói dứt lời, cằm đã bị đá mạnh một cái đến trật khớp.
Trình Loan Loan nghiến chặt răng.
Nàng hít một hơn thật sâu, ném cây trâm trong tay xuống đất: “Được, ta đi với các ngươi.”
Thủ lĩnh kỵ binh ra hiệu bằng ánh mắt cho thuộc hạ dưới trướng, hai kỵ binh mò mẫn đi đến từ phía sau, nhân lúc Trình Loan Loan còn chưa kịp phản ứng liền đánh mạnh vào gáy nàng, trước mắt nàng thoáng chốc trở nên tối sầm, hôn mê bất tỉnh.
Không biết đã hôn mê bao lâu.
Chờ đến lúc Trình Loan Loan tỉnh lại, nàng có cảm giác liên tục xóc nảy, dường như là ở trong xe ngựa.
Nàng khó khăn mở to mắt, lọt vào trong tầm mắt là một mảng tối đen, nàng muốn ngồi dậy xốc màn xe lên xem thử tình hình bên ngoài ra sao nhưng kết quả mới hơi động đậy thì một trận gió mạnh lại đột nhiên ập đến, lần thứ hai đập vào gáy nàng, nàng lại một lần nữa mất đi ý thức.
Ý thức của nàng vẫn luôn trong trạng thái m.ô.n.g lung, mơ màng mê man, cực kỳ khó chịu.
Có lẽ đã qua một ngày, có lẽ là ba ngày, có lẽ còn lâu hơn, cuối cùng không còn cảm giác xóc nảy nữa, các loại tri giác của cơ thể cũng chậm rãi trở về.
Trình Loan Loan giật giật lông mi, hé mắt ra, sau khi xác định quanh mình không có người mới dám chống người ngồi dậy.
Nàng nằm trên một chiếc giường nhỏ, trên giường được trải lông động vật, trên mặt đất cũng trải thảm, nơi này không phải địa lao cũng không phải một căn lầu các tùy tùy tiện tiện nào đó, từ đó có thể thấy, Tây Nhung Quốc xem như vẫn coi trọng nàng.
Cũng không biết bắt nàng tới đây làm gì.
Nàng bước xuống giường nhỏ, muốn đứng lên, thiếu chút nữa đã té xỉu.
Cũng không biết đã bao nhiêu ngày không được ăn, toàn thân không có chút sức lực nào cả.
Nàng nhanh chóng tựa nửa người vào giường, lúc đang chuẩn bị mua ít đồ ăn từ trong thương thành để ăn cho no bụng thì ngoài cửa liền vang lên tiếng bước chân.
Nàng lập tức nhắm mắt lại.
Cửa bị đẩy ra, nghe tiếng bước chân hẳn là hai nữ tử, hai người đi đến trước giường nàng, dường như đang đưa tay ra thử hơi thở của nàng.
Ngay sau đó, một người đỡ vai nàng lên, người còn lại đút thuốc cho nàng.
Hai người dùng tiếng Tây Nhung Quốc thấp giọng trò chuyện với nhau.
“Tuệ Phu nhân còn chưa tỉnh, nên làm sao bây giờ?”
“Lát nữa đại tướng sẽ tới đây, nếu nhìn thấy Tuệ Phu nhân còn chưa tỉnh, chắc chắn sẽ nổi giận.”
Trình Loan Loan nuốt thuốc vào.
Đại tướng trong lời của hai nha hoàn này chắc hẳn chính là tể tướng của Tây Nhung Quốc, người có quyền lực cao nhất dưới một người trên vạn người trong triều đình.
Đại tướng Tây Nhung đích thân đến gặp nàng, nhất định là có chuyện gì đó cực kỳ quan trọng.
Nàng liên tiếp nuốt ba ngụm thuốc, sau đó chậm rãi mở mắt ra.
Hai nha hoàn cực kỳ vui mừng: “Tuệ Phu nhân muốn ăn gì? Mỳ hay là cháo?”
Hai nàng ấy nói bằng tiếng Đại Vũ Quốc sứt sẹo, vừa nghe liền biết là mới học được.
Trình Loan Loan suy yếu nói: “Cháo.”
Một nha hoàn trong đó lập tức đi ra ngoài, chỉ chốc lát sau đã bưng một chén cháo ngô tiến vào.
Thật sự là quá đói nên nàng nhận lấy chén cháo, thổi cho bớt nóng rồi uống hết trong hai ba ngụm, thân thể cuối cùng cũng khôi phục một chút sức lực.
Nàng mở miệng hỏi: “Những người bị bắt cùng lúc với ta đâu?”
Nàng nói bằng tiếng Tây Nhung Quốc, nha hoàn cũng trả lời bằng tiếng Tây Nhung Quốc: “Chúng nô tỳ chỉ nhìn thấy một mình Tuệ Phu nhân, không biết những người khác….”
Nhìn vẻ mặt ngơ ngác của các nàng ấy thì quả thật là không biết.