Mục đích của Tây Nhung Quốc 2
Trình Loan Loan nhắm mắt lại, nhanh chóng sắp xếp lại toàn bộ mọi chuyện ở trong đầu một lần.
Chờ đến lúc nàng sắp xếp xong xuôi, chợt nghe thấy âm thanh hành lễ của nha hoàn: “Gặp qua đại tướng.”
Nàng mở to mắt, nhìn thấy một nam nhân bốn năm mươi tuổi mặc quan phục đi đến từ phía cửa.
Tây Nhung Quốc không chú trọng sự khác biệt giữa nam và nữ, nam tử này trực tiếp ngồi xuống trước giường nàng, một đôi mắt ưng rơi trên người nàng, đánh giá từ trên xuống dưới.
Trình Loan Loan cũng không nói gì, cứ như vậy lẳng lặng nằm đối mặt với hắn như vậy.
“Tuệ Phu nhân quả nhiên là nữ trung hào kiệt.” Đại tướng mở miệng: “Ta nói tiếng Tây Nhung, có lẽ Tuệ Phụ nhân hiểu chứ?”
“Hiểu thì đương nhiên hiểu.” Trình Loan Loan bày ra sắc mặt lạnh nhạt: “Ta chỉ là không hiểu, vì sao Tây Nhung Quốc lại muốn bắt nhiều người của Đại Vũ Quốc ta như vậy? Trong đoàn xe của chúng ta, có vương gia của Đại Vũ Quốc, có rất nhiều trọng thần triều đình, cũng có rất nhiều tướng giỏi. Lần hành động này của Tây Nhung Quốc đã giẫm lên điểm mấu chốt của Đại Vũ Quốc, chẳng lẽ là muốn lặp lại trận đại chiến hai mươi năm trước sao?”
Hai mươi năm trước hai quốc gia xảy ra đại chiến, đôi bên tổn thất cực kỳ nghiêm trọng, Tây Nhung chiếm phần hơn, cuối cùng lấy Thái Bình công chúa hòa thân, kết thúc chiến tranh nhiều năm.
Đại tướng mở miệng nói: “Đoàn người Tuệ Phu nhân mới vừa rời khỏi A Tát Bố, mất tích trên lãnh thổ của Nguyệt Thị tộc, cho dù Đại Vũ Quốc muốn truy cứu thì cũng không thể điều tra đến chỗ Tây Nhung Quốc chúng ta, có phải không?”
Trình Loan Loan nheo mắt lại.
Nói cách khác, Tây Nhung Quốc cũng không muốn chiến tranh, bắt nhiều người bọn họ như vậy mà lại có thể xóa đi tất cả dấu vết, thật rõ ràng là đã ủ mưu từ lâu.
Nàng chậm rãi hỏi: “Trước khi đại tướng nói rõ ý đồ của mình, ta muốn biết tin tức của những người khác.”
“Đoàn xe tổng cộng có ba trăm tám mươi chín người, lúc giao chiến ở Nguyệt Thị tộc đã c.h.ế.t mất hai trăm hai mươi người.” Đại tướng sờ sờ râu nói: “Những người còn sống khác, chỉ cần không gây chuyện thì đều có thể sống sót. Tuệ Phu nhân có hài lòng với đáp án này không?”
Trong lòng Trình Loan Loan đau xót.
Những thị vệ này đều là những đứa nhỏ xấp xỉ tuổi của Tam Ngưu, vậy mà đã c.h.ế.t hơn hai trăm người….
“Chỉ cần Tuệ Phu nhân phối hợp thật tốt, những người này đều sẽ bình an vô sự.” Đại tướng đi thẳng vào vấn đề: “Từ lúc ba bốn năm trước, Tây Nhung Quốc ta đã nghe nói đến tên tuổi của Tuệ Phu nhân, bởi vì Tuệ Phu nhân làm cho những dân chúng ăn không đủ no được no bụng, làm cho dân chúng phải hứng chịu cái lạnh của mùa đông có xiêm y ấm áp, chỉ hai điều này đã khiến người ở Tây Nhung quốc ta kính nể không thôi.”
Trình Loan Loan thoáng chốc liền hiểu được mục đích của Tây Nhung Quốc.
Tây Nhung ở phía Tây Bắc, đất đai cằn cỗi, tuy rằng có thể trồng lương thực nhưng sản lượng cực thấp, cũng có thể trồng bông vải nhưng lại không có kỹ thuật.
Binh lực của Tây Nhung quốc cường thịnh nhưng hàng năm đều phải đau đầu vì lương thực, đây cũng là lý do vì sao bọn họ lại cướp đoạt lương thực của Nguyệt Thị tộc từ năm này qua năm khác.
Mặc dù cướp đoạt là biện pháp nhanh chóng trực tiếp nhưng nếu có thể tự trồng thì sẽ càng tốt hơn.
“Chỉ cần Tuệ Phu nhân có thể làm cho lương thực phát triển trên đất đai của Tây Nhung ta, có thể dạy dân chúng Tây Nhung ta gieo trồng dâu tằm, bông vải, Tây Nhung ta sẽ cho Tuệ Phu nhân địa vị cao nhất.” Đại tướng chắp tay nói: “Nhi tử của Tuệ Phu nhân cũng có thể trở thành Vương Bái tướng ở Tây Nhung ta, trở thành gia tộc cường thịnh ở Tây Nhung ta.”
Trình Loan Loan ngước mắt: “Đại tướng nên biết, ta bây giờ cũng được coi như là quyền quý mới được phong của Đại Vũ Quốc, chút hứa hẹn đó của ngươi không thể khiến ta cam tâm tình nguyện làm việc cho Tây Nhung.”
Đại tướng không khỏi mừng rỡ, không sợ đối phương nêu ra yêu cầu, chỉ sợ đối phương cứng đầu cứng cổ.
Hắn lập tức nói: “Chỉ cần Tuệ Phu nhân có thể trở thành một thành viên trong triều đình Tây Nhung ta, bất kể Tuệ Phu nhân có yêu cầu gì, Tây Nhung Vương ta đều sẽ đồng ý.”
Trình Loan Loan giả vờ phiền não suy tư một lát: “Ta cần suy nghĩ vài ngày.”