Đây là kế hoãn binh 1
Cung yến Tây Nhung quốc vừa múa vừa hát, cực kỳ náo nhiệt.
Trình Loan Loan ngồi ở vị trí cao, cách quyền thần và các cung phi rất gần, nàng cúi đầu dùng bữa, tai lại nghe ngóng nhiều hướng, nghe được rất nhiều chuyện trong cung điện.
Hai mươi năm trước Thái Bình Công chúa gả đến Tây Nhung hòa thân, trở thành Vương hậu Tây Nhung Quốc, năm đó liền mang thai, năm thứ hai sinh hạ một nhi tử, năm sau lại mang thai, sinh hạ một nữ nhi.
Nhi tử của Thái Bình công chúa là trưởng tử, thân phận tôn quý, ngày đầu tiên sinh ra đã được phong làm Vương Thái tử.
Có thể là bởi vì thân phận quá tôn quý, vị Vương Thái tử này từ nhỏ thân thể đã không tốt, chỉ ở thâm cung dưỡng bệnh, hiếm khi gặp người.
Chuyện ngoài ý muốn phát sinh vào mười năm trước, Vương Thái tử nhỏ tuổi rơi xuống nước mà chết, sau khi Vương Thái tử c.h.ế.t ngoài ý muốn, quan hệ giữa Thái Bình Công chúa và Tây Nhung Vương liền rạn nứt.
Năm thứ hai sau khi Vương Thái tử chết, tiểu nữ nhi của Thái Bình công chúa từ lầu các ngã xuống, đập vỡ đầu, mặc dù không chết, nhưng cũng không kém một người đã c.h.ế.t nhiều lắm — quanh năm nằm ở trên giường, không c.h.ế.t không sống, không thể mở mắt, không thể nói chuyện, nếu không phải n.g.ự.c còn phập phồng thì đã giống như là một thi thể…
Dùng lời của Trình Loan Loan mà nói, chính là một người thực vật.
Nàng nhìn về phía Thái Bình Công chúa ngồi ở vị trí cao nhất, đáy mắt không khỏi thương xót.
Hài tử là tất cả của một người mẫu thân, nhưng người mẫu thân như Thái Bình Công chúa lại đồng nghĩa với việc mất đi hai hài tử của mình…
Một nữ tử nhu nhược gả cho Tây Nhung xa xôi, ở sâu trong hậu cung, hài tử một đứa rồi một đứa gặp chuyện không may, tâm phúc bên người một người rồi một người chết đi, nhiều năm như vậy, công chúa làm sao có thể chịu đựng được?
Giống như là cảm nhận được ánh mắt của nàng, Thái Bình Công chúa nhìn qua.
Trình Loan Loan lập tức thu lại sự thương xót trong mắt, cong môi cười cười.
Sắc mặt Thái Bình Công chúa nhàn nhạt, bưng chén rượu lên nhấp một ngụm.
“Vương hậu nhiều năm như vậy không uống rượu, hôm nay thật là ngạc nhiên.” Một nữ tử trang điểm diễm lệ ngồi dưới vương vị mở miệng nói, “Đây tuy là rượu trái cây, nhưng tác dụng có hơi chậm, lúc Vương hậu hồi cung phải cẩn thận một chút.”
Thái Bình Công chúa liếc xéo nàng ta, lạnh lùng nói: “Chuyện của bổn hậu, không cần Lệ phu nhân để tâm.”
“Vương, thiếp chỉ là quan tâm Vương hậu một chút……” Lệ phu nhân vẻ mặt uất ức nhìn về Vương Tây Nhung phía ngồi trên, “Vương hậu luôn như vậy, bày ra bộ dáng lạnh như băng…”
Vương Tây Nhung nhìn về phía Thái Bình Công chúa, bất mãn mở miệng: “Không ai ép ngươi tới yến hội, ngươi cả ngày bày một khuôn mặt lạnh lùng là muốn cho ai xem?”
Sắc mặt Thái Bình Công chúa vẫn bình thản như trước, sau khi nàng uống hết rượu trái cây trong chén, lạnh nhạt đứng dậy, kéo váy dài quanh co khúc khuỷu rời đi.
“Vương hậu cũng quá không hiểu lễ nghĩa.” Lệ phu nhân bĩu môi, “Trước khi đi chẳng lẽ không nên nói với Vương một tiếng sao?”
Mấy vị phu nhân hậu cung của Tây Nhung bên cạnh phụ họa, sắc mặt Vương Tây Nhung càng ngày càng kém.
Trình Loan Loan nhìn thoáng qua vị Lệ phu nhân kia.
Nàng vừa mới nghe người nhắc tới vị này, năm đó sau khi Thái Bình Công chúa mang thai Vương Thái tử, Lệ phu nhân đã được đưa đến bên cạnh Vương Tây Nhung, sau khi Thái Bình Công chúa sinh con, Lệ phu nhân cũng theo đó sinh hạ Hoàng tử thứ hai của Tây Nhung, trong rất nhiều năm sau đó, Lệ phu nhân tổng cộng sinh ra ba nhi tử hai nữ nhi, là một vị phi tử có nhiều hài tử nhất trong cung, địa vị chỉ đứng sau Vương hậu.
Nàng có rất nhiều nghi ngờ, Thái Bình Công chúa có một trai một gái lần lượt gặp chuyện không may, có liên quan rất lớn đến Lệ phu nhân này.
Bữa tiệc kéo dài đến tận đêm khuya mới kết thúc.
Trình Loan Loan kéo một thân mệt mỏi về viện, đêm nay đã nhận quá nhiều tin tức, nàng cần sắp xếp lại một chút.
Cứ như vậy, nàng gần như cả đêm không ngủ.
Ngày hôm sau thức dậy, phía dưới hai mắt tất cả đều màu xanh đen, trang điểm thật đậm cũng không che đi được.
Nàng đứng trước gương trang điểm một lúc lâu, sau đó mới đứng dậy đi ra ngoài.