Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Đây là kế hoãn binh 2
Đi tới trong viện, nàng thấy được rất nhiều gương mặt quen thuộc, ngoại trừ Hạ Tiêu, Tần Vương và hơn một trăm thị vệ kia, những người khác đều ở đây.
“Vương chúng ta khoan dung rộng lượng, chỉ cần Tuệ phu nhân đưa ra yêu cầu, đều sẽ tận lực thỏa mãn.” Đại tướng chắp tay nói, “Nếu những người này không đủ nhân lực, Tuệ phu nhân có thể lại nói.”
Trình Loan Loan đáp lễ: “Đa tạ Vương Tây Nhung, đa tạ Đại tướng, ta nhất định sẽ mau chóng gieo ra giống lúa thích hợp với đất Tây Nhung, không phụ sự bồi dưỡng và tín nhiệm của Vương Tây Nhung.”
Đại tướng hết sức hài lòng gật đầu, lập tức thu xếp xe ngựa, dẫn Trình Loan Loan đến ruộng thử nghiệm Tây Nhung chuẩn bị nhìn qua một lát.
Ruộng thử nghiệm ở ngay dưới chân núi phía sau cung điện, nói là ruộng tốt nhất nhưng trên thực tế độ phì nhiêu của đất đai còn không bằng các nơi như trung hạ trấn Đại Hà.
Nàng lắc đầu nói: “Mảnh đất này cần chăm thêm một thời gian nữa mới có thể bắt đầu thử nghiệm, Tam Ngưu, con dẫn thợ thủ công Tây Nhung một lần nữa chế tạo công cụ cày ruộng, Trình Ất Trình Đinh, hai người các ngươi đem tất cả thị vệ chia làm bốn tổ đưa tới đây, Tề bà tử, làm phiền ngươi cùng tất cả nha hoàn thu thập một chút thổ nhưỡng mỗi mẫu ruộng, dùng vật chứa khác nhau cất kỹ và ghi chép lại, Thẩm đại nhân, Tất đại nhân, làm phiền…”
Nàng đứng bên bờ ruộng, phân phó việc đâu vào đấy.
Bốn quan viên Tây Nhung bên cạnh Đại tướng cầm quyển sổ nhỏ, múa bút thành văn ghi chép lại.
Thấy Trình Loan Loan toàn tâm toàn ý vào chính sự, Đại tướng hết sức hài lòng sờ sờ chòm râu, sau đó xoay người rời đi.
Trình Loan Loan bận rộn đến chạng vạng mới ngồi xe ngựa trở lại cung điện.
Thẩm Đông Minh, Tất đại nhân ở lại thôn trang bên ruộng thử nghiệm, ở cùng còn có Tần Vương dưỡng thương và Hạ Tiêu bị giám thị nghiêm mật.
Triệu Tam Ngưu là nhi tử của Trình Loan Loan, Trình Giáp Trình Ất và Nguyễn Minh Châu xem như là hộ vệ của nàng, Tề bà tử Cố Lãnh Cố Băng là nha hoàn của nàng, nàng đương nhiên là đưa toàn bộ về cung cùng ở.
Viện nàng ở có hơi nhỏ, chỉ có một chủ điện cộng thêm bốn gian sương phòng, nhỏ thì nhỏ một chút, nhưng chen chúc với nhau cũng ở được.
Trong viện có bốn thị vệ phụ trách canh gác, hai người ở cửa, hai người ở cửa chủ điện, bởi vì viện nhỏ, bốn thị vệ có thể giám sát tất cả mọi người.
Trình Loan Loan nhìn Tề bà tử môt cái. Tề bà tử đi vào trong rương lục lọi, tìm được hai vò rượu ngon Quỳnh Tương do nước A Tát Bố tặng, đưa đến tay thị vệ: “Tuệ phu nhân chúng ta ở chỗ này mấy ngày, đa tạ mấy vị tiểu ca chăm sóc, đây là rượu ngon cung đình A Tát Bố mới có, kính xin mấy vị tiểu ca đừng ghét bỏ nhận lấy.”
Bà nói chút tiếng Tây Nhung sứt mẻ, miễn cưỡng có thể hiểu được.
Nói xong, bà mở nắp bình rượu ra, hương thơm xộc vào mũi.
Bốn thị vệ đã canh chừng ở chỗ này sáu bảy ngày, cũng không thấy Trình Loan bày ra chiêu trò gì, vì thế buông lỏng cảnh giác nếm thử một ngụm.
Vừa nếm thử, lại không dừng được.
Uống thêm vài ngụm nữa, đầu óc bắt đầu choáng váng.
Trình Giáp, Trình Ất, Cố Lãnh, Cố Băng từ chỗ tối đi ra, mỗi người kéo một người vất vào trong bụi cỏ, bốn người bọn họ thay quần áo thị vệ, đứng ở cửa gác.
Trình Loan Loan đóng cửa phòng lại, trong phòng chỉ còn lại nàng, Triệu Tam Ngưu và Nguyễn Minh Châu.
Triệu Tam Ngưu nhịn không được mở miệng, “Chúng ta thật sự phải ở lại Tây Nhung Quốc làm ruộng cho bọn người kia sao?”
Nguyễn Minh Châu liếc hắn một cái: “Nói ngươi ngốc ngươi thật đúng là rất ngốc, nhìn không ra đây là kế hoãn binh của Loan Loan di sao, không dùng chiêu này Vương Tây Nhung làm sao có thể để cho chúng ta gặp nhau, có phải hay không Loan Loan di?”
Trình Loan Loan ngồi xuống bên cạnh bàn: “Vết thương của Tần Vương sao rồi, Hạ Tiêu thì sao?”

Advertisement
';
Advertisement