“Ơ, đường đường Nhị phẩm Tuệ phu nhân ở trong viện nhỏ như vậy, thật đúng là có lỗi quá.” Lệ phu nhân dẫn theo một đám người đi tới, khóe miệng mang theo nụ cười trêu tức, “Không bằng ta nói với Vương một tiếng, bảo Tuệ phu nhân chuyển đến Hải Đường Điện thì thế nào?”
Trình Loan Loan đang định mở miệng nói chuyện.
Lệ phu nhân vung mạnh tay áo, đem tất cả chén trà trên bàn hất xuống đất hết, phát ra âm thanh loảng xoảng.
Sắc mặt nàng ta trở nên tàn nhẫn, gằn từng chữ nói: “Tuệ phu nhân sẽ không thật sự cho rằng mình lợi hại như vậy chứ, sẽ không thật sự cho rằng ta sẽ cho ngươi mặt mũi sao? Ban ngày có Vương hậu che chở, không so đo cùng ngươi quá nhiều, nếu sau này ngươi đến chỗ ta bồi tội, chuyện này sẽ bỏ qua, ai bảo ngươi tự cho mình rất thanh cao, quả thực tìm chết!”
Triệu Tam Ngưu lập tức vọt tới trước mặt Trình Loan Loan: “Ngươi muốn làm gì nương ta?”
Hắn nói tiếng Đại Vũ, Lệ phu nhân nghe không hiểu, nhưng cũng không ảnh hưởng đến việc nàng ta biết quan hệ của hai người.
Nàng ta nhẹ nhàng cười cười: “Trước mắt dù Vương coi trọng một nông phụ như ngươu, động thủ với ngươi thì không dễ ăn nói với Vương, vậy thì thay nương trả nợ đi, người đâu!”
Tám thị vệ mà nàng ta dẫn đến, khổng võ hữu lực [1], tiến lên đè bả vai Triệu Tam Ngưu lại.
[1] khổng võ hữu lực: giỏi võ mạnh bạo.
Trình Loan Loan biến sắc: “Ta là khách nhân Vương Tây Nhung mời tới, nếu Lệ phu nhân động thủ với con ta, ta chắc chắn sẽ tìm Vương Tây Nhung đòi một lời giải thích thỏa đáng.”
“A! Vậy xem Vương sẽ đứng về phía ta hay một người ngoài như ngươi! Động thủ!”
Lệ phu nhân ra lệnh một tiếng, thị vệ giơ tay tát vào mặt Triệu Tam Ngưu.
Nguyễn Minh Châu cầm ghế làm vũ khí vọt tới, đánh đấm với đám thị vệ, Triệu Tam Ngưu cũng không cam lòng yếu thế, hai người chống chọi với tám thị vệ.
“Phản rồi phản rồi!” Lệ phu nhân không thể tin, “Dám động võ ở cung điện Tây Nhung Quốc, quả thực không xem chúng ta Tây Nhung vào mắt, người đâu, đều tới cho ta!”
Nàng ta tức giận thét chói tai, mười mấy thị vệ tuần tra bên cạnh viện nghe tiếng vọt vào, hơn hai mươi người đối phó với Triệu Tam Ngưu cùng Nguyễn Minh Châu, quả thực là dễ dàng.
Không đến một khắc đồng hồ, Triệu Tam Ngưu và Nguyễn Minh Châu đều bị đè quỳ trên mặt đất.
“Thân thủ của nhi tử Tuệ phu nhân thật không tồi, thị vệ này cũng có vài phần bản lĩnh.” Lệ phu nhân giẫm một chân lên lưng Triệu Tam Ngưu, chân kia giẫm lên mu bàn tay Nguyễn Minh Châu, “Đè hai người bọn họ lại, mỗi người thưởng năm mươi đại bản, nhìn xem là xương cốt bọn họ cứng rắn hay là ta cứng rắn!”
“Rõ!”
Thị vệ cầm tấm ván gỗ thật dày đi tới, một trái một phải bắt đầu thi hình.
Vẻ mặt Trình Loan Loan bối rối: “Lệ phu nhân, ta sai rồi, van cầu ngươi tha cho nhi tử ta một mạng, ta bảo nó dập đầu xin lỗi ngươi.”
“Hiện tại xin lỗi đã muộn.” Lệ phu nhân ngạo mạn nâng cằm, “Ngươi nên cảm thấy may mắn khi ta không lấy mạng hai người bọn họ.”
“Bốp bốp bốp!”
Tiếng gậy đánh vang lên trong phòng làm cho lửa giận trong lòng Lệ phu nhân giảm đi không ít.
Đợi khi đánh ba mươi đại bản, Triệu Tam Ngưu phun ra một ngụm máu, trực tiếp hôn mê bất tỉnh, ngay sau đó, Nguyễn Minh Châu cũng hôn mê bất tỉnh.
“A, thật không chịu được đòn roi mà.” Lệ phu nhân tiếc nuối lắc đầu, “Thôi vậy thôi vậy, còn lại hai mươi bản coi như thôi, thế nào, ta có phải rất khoan dung rộng lượng hay không?”
Trình Loan cúi đầu, bộ dạng nén giận mà không dám nói gì: “Tạ Lệ phu nhân hạ thủ lưu tình.”
Lệ phu nhân đưa tay, vỗ vỗ mặt Trình Loan Loan, nhếch môi nói: “Nhớ kỹ, ta mới là nữ chủ nhân của Tây Nhung Quốc, thay vì lấy lòng Vương hậu, chi bằng đem tâm tư đặt lên người ta, ta có thể bảo vệ ngươi phú quý không lo.”
Nói xong, nàng ta cười to rời đi.
Sắc mặt Trình Loan Loan nhất thời thay đổi, nàng đi tới cửa, nhìn thấy hai nha đầu hầu hạ run lẩy bẩy dưới mái hiên, nàng đưa tay đóng cửa lại.
Trong nháy mắt cửa đóng lại, Triệu Tam Ngưu và Nguyễn Minh Châu liền bò dậy.
Hai người từ sau lưng rút ra một cái đệm bảo hộ thật dày, vừa rồi là có vật này che chắn cho nên bọn họ cũng không thật sự ngất đi.
Nhưng, lúc vừa rồi đánh nhau tay đôi, những vết thương ở trên người đều là thật, vừa nói chuyện khóe miệng co rút đau đớn.
Trình Loan Loan lo lắng nói: “Các con còn ổn không?”
“Đương nhiên ổn ạ!” Nguyễn Minh Châu nói nhanh, “Bên Thái Bình Công chúa đã sắp xếp xong chưa?”
Trình Loan Loan gật đầu.
Nàng đi vào nội thất, lấy ra hai bao quần áo: “Trong này có bạc và lương khô, các con sau khi ra khỏi thành lập tức mua ngựa, một đường đi về phía Bắc… Đây là vũ khí ta chuẩn bị cho các con, nó là b.o.m đất, trong lúc nguy cấp cắn đứt dây dẫn này ném ra ngoài… Đây là b.o.m khói, lúc bị vây công ném một quả có thể nhanh chóng chạy trốn…”
Những chuyện này trước đó nàng đã nói qua một lần, lúc này lại dặn dò một lần, Triệu Tam Ngưu đều cẩn trọng nhớ kỹ.
Hắn đem bao phục buộc ở trên người, trịnh trọng nói: “Nương yên tâm, con nhất định sẽ mang cứu binh tới cứu mọi người, Nguyễn Thành, chúng ta đi!”
Nguyễn Minh Châu chắp tay với phía Trình Loan Loan, từ cửa sau tiểu viện rời đi.