Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Lệ phu nhân cũng đã hơn ba mươi tuổi, mặc một bộ váy diễm lệ, uốn éo đi đến.
Nàng ta vừa tiến vào, liền cười duyên nói: “Đây là lần đầu tiên Vương hậu cho ta đến cung điện của Vương hậu, quả nhiên lớn hơn cung điện của ta rất nhiều, ở nơi này nhất định rất thoải mái.”
Nàng ta nói xong, trực tiếp ngồi xuống.
Nàng ta đánh giá chung quanh, ánh mắt tràn ra vẻ tùy ý, còn thiếu đem mấy chữ muốn chuyển tới nơi này viết lên mặt.
“Đêm đó trong cung yến, Lệ phu nhân còn nói Vương hậu không có lễ nghĩa, ta thấy, Lệ phu nhân mới là người không có lễ nghĩa ấy chứ?” Trình Loan Loan ngước mắt, trong giọng nói mang theo sự châm chọc, “Ở nước Đại Vũ ta, phi tử nhìn thấy quốc mẫu của một nước nhất định phải hành đại lễ, đợi đến khi Vương hậu ban thưởng chỗ ngồi mới cho phép ngồi xuống, những lễ nghĩa này, chẳng lẽ Tây Nhung Quốc không có?”
Sắc mặt Lệ phu nhân nhanh chóng lạnh xuống: “Ngươi chỉ là một người của nước Đại Vũ, cũng dám nói phải trái với ta, ngươi thì có cái quyền gì?”
Trình Loan Loan nở nụ cười: “Ta là khách quý mà Vương Tây Nhung các ngươi mời tới, cũng là bằng hữu cũ đồng hương của Vương hậu, ở nước Đại Vũ chúng ta, thân phận một phu nhân Nhị phẩm của ta cũng không thấp hơn Cung phi bao nhiêu, Lệ phu nhân cảm thấy ta là gì?”
Nụ cười của nàng mang theo một chút khiêu khích.
Lệ phu nhân quả nhiên bị chọc giận.
Gia tộc nàng ta cường đại, sau khi gả cho Vương liên tiếp sinh hài tử, địa vị cực kỳ vững chắc, còn chưa từng có người nào dám làm càn với nàng ta như vậy.
Không phải là một nông phụ dựa vào làm ruộng phong quan hay sao, bùn trên đùi còn chưa rửa sạch sẽ đã dám tới nói về lễ nghĩa với nàng ta, ai cho nàng lá gan đó?
Lệ phu nhân hung hăng đứng dậy, giơ tay lên đánh.
“Dừng tay.”
Thái Bình Công chúa nói, đồng thời giơ tay nắm lấy cổ tay Lệ phu nhân.
Những năm gần đây, nàng thường xuyên một mình ôm nữ nhi ra ngoài phơi nắng, khí lực cũng đã nâng lên, Lệ phu nhân tất nhiên không phải đối thủ.
Lệ phu nhân rút tay mình ra, cắn răng nói: “Nếu ta nhất định phải giáo huấn một chút cho nông phụ không biết trời cao đất rộng này thì sao?”
Thái Bình Công chúa đứng trước mặt Trình Loan Loan, giọng nói nhẹ nhàng: “Chỉ cần ta ở đây, Lệ phu nhân sẽ không được phép thất lễ.”
“Được, rất tốt.” Lệ phu nhân nở nụ cười, “Vương hậu sẽ không cho rằng tìm chỗ dựa Tuệ phu nhân, coi như là có người nhà mẹ đẻ làm chỗ dựa đó chứ, một công chúa như ngươi ta cũng không sợ, lại càng không sợ nông phụ này, chúng ta chống mắt lên xem.”
Nàng ta vung tay áo, xoay người rời đi.
Thái Bình Công chúa bình tĩnh nhìn về phía Trình Loan Loan, chậm rãi nói: “Nàng ta luôn luôn tàn nhẫn độc ác, nếu ngươi chơi đùa quá trớn, ta cũng không cứu được ngươi.”
Trình Loan Loan cầm hạt giống của Lan Anh Vân trở lại tiểu viện, lúc này sắc trời đã dần tối.
Triệu Tam Ngưu Nguyễn Minh Châu cũng vừa mới trở về, cả người toàn là bùn đất, sau khi trở về lập tức vào phòng tắm tắm rửa.
Không bao lâu, trong cung có người đưa bữa tối tới.
So với đồ ăn trong cung Vương hậu, đồ ăn của bọn họ tất nhiên không bằng, nhưng người lao động một ngày làm sao có thể ghét bỏ, lập tức ngồi xuống bắt đầu ăn.
“Nương ăn rồi, các con ăn nhiều một chút.” Trình Loan Loan gắp thức ăn cho hai hài tử, “Nếu không có gì bất ngờ xảy ra, đêm nay hẳn là có chuyện, chuyện nương dặn các con lúc trước đều nhớ cả chứ.”
Hai mắt Nguyễn Minh Châu lập tức sáng lên, nàng bị bắt tới nơi này, mỗi ngày trồng trọt làm việc, bị nhiều người giám sát như vậy, thật sự chịu đủ rồi, nàng không thể chờ đợi được muốn rời đi…
Triệu Tam Ngưu ra hiệu im lặng: “Ăn no rồi mới có sức làm chính sự, mau ăn.”
Vừa ăn xong một bữa cơm, nha hoàn còn chưa kịp thu dọn đồ đạc, cửa viện liền truyền đến giọng nói của thị vệ hành lễ: “Bái kiến Lệ phu nhân.”
Ba người liếc nhau, lập tức đứng lên nghênh đón.

Advertisement
';
Advertisement