Đầu mùa đông, cây cỏ khô vàng héo úa.
Triệu Tam Ngưu và Nguyễn Minh Châu nằm sấp trong bụi cỏ, cẩn thận quan sát động tĩnh phía trước.
“Phía tây của tuyến biên giới này có mười hai người tuần tra, đi đến chỗ cửa sông lại quay về, ước chừng sau một khắc sẽ trở về.” Nguyễn Minh Châu thấp giọng nói: “Trong thời gian một khắc này, chúng ta có thể vượt qua tuyến biên giới này không?”
Triệu Tam Ngưu lắc đầu: “Có thể thì cũng có thể nhưng phía xa có đài quan sát, chỉ cần chúng ta cưỡi ngựa xuất hiện, sẽ bị phát hiện ngay lập tức, chỉ có thể hành động vào ban đêm.”
Nguyễn Minh Châu gật đầu, hai người nhẹ nhàng rời khỏi bụi cỏ, đi vào một cánh rừng nhỏ ở nơi xa, hai con ngựa được buộc trên thân cây nhỏ đang ăn cỏ.
Triệu Tam Ngưu lấy lương khô và bình nước ra, hắn và Nguyễn Minh Châu tùy tiện ăn mỗi người một miếng lấp đầy bụng.
Hai người đều không phải là người có tính cách kiên nhẫn, chờ đợi thật sự rất buồn bực nhưng bọn họ biết không thể gấp gáp được, vẫn luôn kiềm chế đợi trời tối.
Rốt cuộc, hoàng hôn chậm rãi buông xuống, đèn đuốc bên chỗ đóng quân được thắp sáng.
Triệu Tam Ngưu và Nguyễn Minh Châu dắt ngựa, động tác nhẹ nhàng chậm rãi tiếp cận vùng ven cửa sông phía tây.
Còn chưa đi tới gần liền thấy một nhóm người Tây Nhung xách theo thùng to múc nước ở bờ sông, không biết đang nói huyên thuyên chuyện gì.
Nhóm người này vừa mới xách thùng nước rời đi, chỉ chốc lát sau lại có một nhóm người khác tới, trong thùng của những người đó đều là thịt dê thịt bò, ngồi xổm ở bờ sông cẩn thận rửa sạch.
Cả mấy thùng thịt lớn, cứ rửa như vậy cũng không biết sẽ phải tốn bao nhiêu thời gian.
Nguyễn Minh Châu đưa dây cương cho Triệu Tam Ngưu cầm, thấp giọng nói: “Ta đến bên kia xem thử có chuyện gì.”
Thân hình nàng ấy nhỏ nhắn xinh xắn, nép vào trong bụi cỏ tựa như đã biến mất không thấy tăm hơi, chậm rãi di chuyển về phía nhóm người. Tuy rằng nàng ấy không hiểu tiếng Tây Nhung Quốc nhưng từ trong hành động của đối phương có thể hiểu được họ đang làm gì. Nàng ấy liếc mắt nhìn vài lần rồi nhanh chóng quay trở về.
“Hình như là vừa cướp đoạt một trấn nhỏ giàu có của Nguyệt Thị tộc, đang ăn mừng.” Nàng ấy thấp giọng nói: “Bên kia đốt lửa trại, ta đoán rằng đêm nay sẽ ầm ĩ cả đêm, sợ là đêm nay chúng ta không đi được.”
Nơi này người tới tới lui lui rất đông, bọn họ cưỡi ngựa sẽ có tiếng vó ngựa, một khi kinh động đến quân đội trú đóng ở đây liền xong đời.
Triệu Tam Ngưu mím chặt môi: “Không biết tình hình bên chỗ nương ta thế nào rồi, chờ thêm một ngày là nguy hiểm thêm một ngày, buổi tối hôm nay phải ra khỏi Tây Nhung, ngày mai phải đến nơi đóng quân ở biên giới phía bắc.”
“Vậy….” Con ngươi Nguyễn Minh Châu chuyển động: “Nếu bọn chúng đã vui mừng như thế, vậy không bằng thêm một mồi lửa cho bọn chúng, thế nào?”
Hai người liếc mắt nhìn nhau, nhanh chóng hình thành một kế hoạch.
Quân đội trú đóng ở đây của Tây Nhung Quốc ước chừng là năm sáu nghìn người, bị vây quanh biên giới của ba quốc gia Tây Nhung, Đại Vũ, Nguyệt Thị tộc, bọn họ thường xuyên xảy ra xung đột nhỏ với nước Đại Vũ, lại thường xuyên phái quân đội nghìn người xâm nhập Nguyệt Thị tộc cướp đoạt lương thực. Nguyệt Thị tộc thật sự quá yếu, về cơ bản đi mười lần có thể giành thắng lợi đến tám lần.
Sau mỗi lần cướp đoạt một đống đồ tốt về, bọn họ sẽ ăn mừng khắp nơi.
Lửa trại tận trời, hương rượu thơm ngon, thịt bò thịt dê béo mềm mỡ màng, mấy nghìn người múa hát tưng bừng để chúc mừng ở nơi đóng quân.
“Nguyệt Thị tộc nghèo quá, không có đồ gì tốt cả.”
“Nếu có thể đến nước Đại Vũ cướp đoạt một trận, không biết sẽ sảng khoái biết bao nhiêu.”
“Phía tây nước Đại Vũ không giàu có, phía đông mới được gọi là giàu có sung túc, đợi mai sau thiết kỵ Tây Nhung chúng ta phá vỡ biên giới của nước Đại Vũ, những thứ tốt này đều sẽ là của chúng ta.”
“Ha ha ha, sớm hay muộn cũng sẽ có một ngày như vậy. Nào nào nào, uống rượu ăn thịt.”
Một đám người đang mặc sức tưởng tượng, đột nhiên bầu trời phía tây bùng lên ánh lửa ngất trời, nhuộm đỏ cả nửa bầu trời.
“Lão đại, không tốt, kho lúa cháy rồi.”
“Mau chữa cháy đi, lương thảo sắp bị đốt hết rồi.”
“Lương thảo, sao lại có thể cháy được….”
Binh lính Tây Nhung làm sao còn màng đến uống rượu ăn thịt được nữa, đều lấy xô chậu múc nước chữa cháy.