Trong tình trạng hỗn loạn, Triệu Tam Ngưu và Nguyễn Minh Châu cưỡi ngựa dọc theo đường nhỏ phía tây, nhanh chóng chạy về phía lãnh địa của nước Đại Vũ.
“Là có người cố ý phóng hỏa.”
“Đừng để bọn chúng trốn thoát, mau đuổi theo.”
“Là người nước Đại Vũ hay là người của Nguyệt Thị tộc, dám xông vào địa bàn Tây Nhung, đốt lương thảo của ông đây, g.i.ế.c c.h.ế.t bọn chúng.”
Binh lính Tây Nhung nhanh chóng tập kết thành một tiểu đội cả trăm người, đuổi theo Triệu Tam Ngưu và Nguyễn Minh Châu.
Hai người bọn họ đều biết bất kể dùng cách gì quay về nước Đại Vũ theo đường biên giới này đều sẽ kinh động đến quân đội trú đóng nên cả hai đều không dám quay đầu lại, liều mạng đá vào bụng ngựa, khiến con ngựa bất chấp lao về phía trước, chỉ cần đến lãnh thổ của nước Đại Vũ, Tây Nhung sẽ bớt hoành hành lại….
Truy binh càng ngày càng gần.
“Nguyễn Thành, ngươi đi mau, ta bọc hậu.”
Triệu Tam Ngưu kéo dây cương lại, con ngựa của hắn liền tụt lại phía sau trong nháy mắt.
Hắn thò tay vào túi, bắt đầu lục lọi tìm đồ.
Nguyễn Minh Châu cắn răng: “Muốn đi thì cùng nhau đi, ta cũng có đồ dì Loan Loan chuẩn bị.”
Nàng ấy đã chuyển đồ vật đó đến bên thắt lưng từ lâu, đưa tay sờ sờ bên thắt lưng, lấy ra một quả b.o.m có kíp nổ, nàng ấy cắn kíp nổ rồi không chút khách khí ném ra.
“Bùm.”
Một tiếng nổ vang lên, người ngã ngựa đổ, không ít người Tây Nhung Quốc bị nổ tung.
Nguyễn Minh Châu không thể tin, lực sát thương của thứ này thật sự quá mạnh, dì Loan Loan làm ra như thế nào vậy?
Triệu Tam Ngưu cũng sợ ngây người, hắn cứ nghĩ thứ đồ chơi này không khác gì một hòn đá, ném trúng ai thì người đó sẽ gặp xui xẻo mà bị thương, không ngờ có thể nổ tung một mảng lớn.
Hắn thoáng chốc có lòng tin, lấy ra hai quả cùng một lúc, cắn kíp nổ rồi ném ra.
“Bùm bùm bùm.”
Tiếng nổ vang lên không ngừng, kỵ binh Tây Nhung chưa từng gặp phải tình thế như vậy, một số lượng lớn người chạy phía trước hy sinh, những người phía sau không dám lại gần thêm nữa.
“Hừ, chỉ là trò vặt mà thôi.” Nguyễn Minh Châu đắc ý cong môi: “Để xem các ngươi có bị nổ c.h.ế.t hay không, đến đi, đến tiếp đi.”
Triệu Tam Ngưu kéo dây cương: “Đừng lãng phí thời gian với bọn chúng, chạy nhanh đi.”
Nguyễn Minh Châu cũng biết không thể lảng vảng thêm ở đây, dù sao đối phương cũng sở hữu năm sáu nghìn người, cho dù ném tất cả b.o.m ra cũng không thể nổ c.h.ế.t nhiều người như vậy.
Hai người quay đầu ngựa lại, tiếp tục phóng nhanh đi.
Kỵ binh Tây Nhung tức giận đến mức trong mắt tràn đầy lửa giận, kho lúa của bọn họ bị đốt, còn bị thiệt hại ít nhất bốn năm mươi người, sao có thể dễ dàng thả hai người bọn họ đi như vậy.”
“Cung tiễn thủ, chuẩn bị.”
Một tiếng ra lệnh vang lên, hơn trăm kỵ binh rút cung tiễn phía sau lưng ra, châm lửa đầu mũi tên, đồng loạt b.ắ.n về phía bóng lưng của Triệu Tam Ngưu và Nguyễn Minh Châu.
Trăm mũi tên được b.ắ.n ra cùng lúc, mang theo ánh lửa hùng hổ, cho dù không chính xác toàn bộ đi nữa thì dù sao vẫn sẽ có một mũi tên b.ắ.n trúng.
Ngựa của Nguyễn Minh Châu kêu thảm thiết một tiếng, ngã quỵ trên mặt đất.
Mông ngựa bị trúng một mũi tên, lông ngựa bị thiêu cháy rụi, con ngựa đau đớn nằm trên mặt đất hí vang.
Triệu Tam Ngưu đưa tay ra với Nguyễn Minh Châu vừa ngã xuống đất: “Nhanh lên ngựa.”
Nguyễn Minh Châu nắm lấy tay hắn, xoay người một cái ngồi lên phía trước.
Triệu Tam Ngưu phụ trách giục ngựa chạy nhanh, nàng ấy thì lại không ngừng lấy đồ từ trong túi ra, lúc này khoảng cách hơi xa, ném b.o.m nổ là lãng phí, nàng ấy lấy b.o.m khói ra, ném mười quả ra cùng một lúc, thoáng chốc khói mù tràn ngập, bóng đêm thêm cả khói mù đủ để nhiễu loạn tầm mắt của người khác. Sau khi những người Tây Nhung không còn nhìn thấy bóng dáng của bọn họ nữa, mũi tên châm lửa càng thêm mất chính xác, đều rơi xuống bên cạnh….
“Mấy thứ này của dì Loan Loan quá lợi hại, nếu dùng ở trong quân thì sao còn phải lo đánh không thắng lũ tạp nham khốn kiếp Tây Nhung đó nữa chứ.” Nguyên Minh Châu kinh ngạc tán thán vài tiếng: “Triệu Cảnh Vu, tại sao con ngựa này dường như càng ngày càng chậm vậy, ngươi đừng tưởng rằng Tây Nhung sẽ từ bỏ việc truy đuổi chúng ta, phải nhanh chóng gia tăng tốc độ….”
“Nguyễn Thành….” Triệu Tam Ngưu đột nhiên hít sâu một hơi: “Ngươi mau túm lấy dây cương, ta, ta không được rồi….”
“Cái gì mà không được?”
Nguyễn Minh Châu quay đầu lại, chỉ thấy cả người Triệu Tam Ngưu đang ngã về phía sau.
Nàng ấy vội vàng nắm lấy cánh tay hắn kéo lại, lúc nắm lấy tay hắn, trên tay nàng ấy ướt sũng một mảng, nàng ấy nhanh chóng sờ sau lưng hắn, vậy mà lại có hai mũi tên cắm vào.
Lửa trên mũi tên đã tắt nhưng y phục cũng gần như cháy rụi, m.á.u tuôn ra ồ ạt….