Việc này lớn, đám người Vân Huy tướng quân cần thương nghị thêm.
Nguyễn Minh Châu bị mời ra khỏi trại, nàng biết tạm thời sẽ không có kết quả, nhấc bước đi tới doanh trại quân y.
Quân y là người đã quen với cảnh tượng lớn, chút vết thương này của Triệu Tam Ngưu quân y đã thấy nhiều, chưa tới nửa canh giờ đã xử lý xong vết thương.
“Không ảnh hưởng tới lục phủ ngũ tạng, nhưng mất m.á.u quá nhiều, cần tĩnh dưỡng tốt.” Quân y căn dặn Nguyễn Minh Châu: “Theo lý mà nói, hắn bị thương lâu như vậy không xử lý nên sớm không ngừng sốt cao rồi, ngươi đã cho hắn uống thuốc gì, sao có thể kiên trì tới bây giờ?”
Nguyễn Minh Châu móc trong tay nải, đưa thuốc do Trình Loan Loan đã đưa: “Đây là thuốc viên do Tuệ phu nhân nhờ người điều chế.”
Quân y vội vàng nhận lấy, cầm nghiên cứu kỹ.
Nguyễn Minh Châu ngồi xuống bên cạnh giường Triệu Tam Ngưu, lau vết m.á.u trên người cho hắn, thay y phục sạch sẽ, sau đó bưng thuốc đã nấu xong vào, chu đáo đút cho hắn uống.
May mà Triệu Tam Ngưu khá phối hợp, thuốc đút vào đều nuốt xuống.
“Nương…”
Hắn vô thức lẩm bẩm, cầm tay của Nguyễn Minh Châu.
Nguyễn Minh Châu thở dài, sinh ra lo lắng trong lòng.
Vốn dĩ nàng tưởng sau khi tới nơi đóng quân bắc cương, sự tình sẽ được giải quyết dễ dàng.
Nhưng nỗi băn khoăn của Vân Huy tướng quân cũng không sai, muốn đến Tây Nhung quốc cứu người, không phải nói phái binh là được, thứ cần phải cân nhắc trong đó quá nhiều quá nhiều.
Nàng không phải là tướng quân chỉ huy tác chiến, cũng không phải là đại thần Quân Bộ Quân Cơ Xứ, những chuyện này nàng không hiểu, nhưng nàng biết, hành binh tác chiến không phải trò chơi, không thể dựa vào nhiệt huyết là đủ…
Mấy hôm nay, Nguyễn Minh Châu rất mệt, lúc này rảnh rỗi, nằm bên giường không khỏi tự chủ ngủ thiếp đi.
Cho tới khi người trên giường cựa quậy, nàng mới kinh hỉ, vui vẻ nói: “Triệu Cảnh Vu, cuối cùng ngươi cũng tỉnh, ngươi nằm đó trước, ta đi bưng thuốc cho ngươi.”
Triệu Tam Ngưu đâu nằm yên được, vén chăn muốn ngồi dậy, lại kéo tới vết thương sau lưng, đau tới mức hít khí lạnh.
Nhưng hắn không màng đau đớn, vẫn ngồi dậy, khom lưng bắt đầu mang giày: “Bên chỗ Vân Huy tướng quân nói thế nào, khi nào phái binh đi, ta cũng đi!”
Nguyễn Minh Châu ấn giữ hắn: “Ngươi uống thuốc ăn cháo trước, đợi khỏe hơn chút rồi chúng ta đi hỏi Vân Huy tướng quân.”
Hai người đang tranh chấp, rèm trại được vén lên, là Vân Huy tướng quân đi vào: “Ta và quân sư bộ hạ thương nghị ba canh giờ, cuối cùng quyết định nên viết sớ cấp tốc gửi về kinh thành trước, đợi hoàng thượng hạ chỉ rồi mới phái binh.”
“Đợi hoàng thượng hạ chỉ, ít nhất là chuyện của nửa tháng sau rồi!” Triệu Tam Ngưu trừng to mắt: “Nửa tháng, thời gian dài như vậy, có quá nhiều chuyện không chắc chắn xảy ra, nương ta có thể đợi được cứu binh tới cứu sao?”
“Nương ngươi?” Vân Huy tướng quân đột nhiên khựng lại: “Ngươi là nhi tử của Tuệ phu nhân?”
Hắn từng nghe nói Tuệ phu nhân có một nhi tử ở dưới trướng Chiêu Dũng tướng quân, lẽ nào là người trước mắt này?
“Phải, hắn là nhi tử Triệu Cảnh Vu của Tuệ phu nhân, ta là tiểu nữ nhi Nguyễn Minh Châu của Phiêu Kỵ đại tướng quân Nguyễn Kinh Vĩ.” Nguyễn Minh Châu trực tiếp nói rõ thân phận: “Hai bọn ta không phải tiểu binh không hiểu gì, Vân Huy tướng quân có thể nói rõ mối băn khoăn cho bọn ta biết không?”
Trước đó Vân Huy tướng quân tưởng hai người họ là tùy tùng của Hạ Tiêu, dĩ nhiên sẽ không cho họ tham gia thương nghị với quân bộ.
Nhưng bây giờ, thân phận của hai người đã lên một bậc, có vài chuyện không thể che giấu.
“Vùng đất biên cương phía bắc có mười vạn quân thường trú, nhưng bên Tịch Cơ quốc khai chiến, đã phái ba vạn tới chi viện, cũng tức là nói ở đây chỉ còn bảy vạn tướng sĩ.” Vân Huy tướng quân ngưng trọng sắc mặt nói: “Bắc cương cần phái người đóng thủ, cùng lắm chỉ có thể rút ra năm vạn người đến Tây Nhung quốc cứu người, năm vạn người…nghe có vẻ rất nhiều, nhưng các ngươi biết Tây Nhung có bao nhiêu thiết kỵ không? Trên cả tuyến biên giới giữa chúng và nước Đại Vũ, Tây Nhung đã đóng trú hơn hai mươi vạn thiết kỵ…”
“Năm vạn đối kháng với hai mươi vạn, hai người cảm thấy có phần thắng không?”
“Phải cứu vương gia, cũng phải cứu Tuệ phu nhân, nhưng không thể cứu bây giờ, bởi vì không cứu được, các ngươi hiểu ý của ta không?”
Triệu Tam Ngưu há miệng, cuối cùng vẫn nuốt lại lời không cam lòng.