Xuyên thành mẹ chồng mẫu mực - Trình Loan Loan (FULL)

Nguyễn Minh Châu truy hỏi: “Ý của tướng quân là nhờ hoàng thượng điều tập hai mươi vạn tướng sĩ mới tới Tây Nhung quốc cứu người?”
“Chuyện này không dễ dàng như vậy.” Vân Huy tướng quân cười khổ: “Cả nước Đại Vũ có hơn bốn mươi vạn binh lực, đông nam tây bắc cần binh lực phòng thủ, các đại tỉnh châu cũng cần binh lực tọa trấn, mấu chốt nhất là nước Đại Vũ và Tịch Cơ quốc đang đánh trận, bên đó đã kiềm chế mất mười vạn tướng sĩ…Một quốc gia sẽ không đồng thời khai chiến với hai quốc gia, lúc này dẫn tới loạn trong giặc ngoài đồng thời bùng nổ, giang sơn xã tắc không có lợi…”
Đã nói rất rõ ràng như vậy, cho dù một trực nam như Triệu Tam Ngưu cũng nghe hiểu.
Có nghĩa là hiện giờ Vân Huy tướng quân tuyệt đối không thể phái binh đi cứu người, mà cho dù nói chuyện này cho hoàng thượng biết, triều đình cũng chưa chắc sẽ…
“Nhưng, Tần vương là thân đệ đệ của hoàng thượng, là thân nhi tử của thái hậu, triều đình chắc chắn sẽ nghĩ cách.” Ngữ khí của Vân Huy tướng quân dịu lại: “Cho dù nói thế nào, dưỡng thương khỏi trước, sau đó đợi tin.”
Người do Vân Huy tướng quân phái đi đưa thư vừa thúc mã đi, người mai phục ở Tây Nhung quốc đã hồi tin về.
“Triệu tam công tử, hiện giờ Tuệ phu nhân không sao.” Vân Huy tướng quân đọc thư xong, ngữ khí nhẹ nhõm: “Tây Nhung Vương mới truy phong một vị Đông Tán đại nhân nhất phẩm, dùng lễ tiết của quan viên nhất phẩm phong quang chôn cất vị đại quan này, còn xin pháp sư nổi tiếng nhất Tây Nhung siêu độ chín chín tám mốt ngày cho vị quan viên đó…Ít nhất, trong khoảng thời gian này, Tuệ phu nhân và vương gia sẽ không nguy hiểm tới tính mạng.”
“Chín chín tám mốt ngày…” Triệu Tam Ngưu nhẹ giọng lẩm bẩm: “Xem ra nương đã sớm biết bắc cương sẽ không phái binh tới ứng cứu, cho nên mới tranh thủ thời gian tám mươi mốt ngày để triều đình điều binh khiển tướng…Nương thông minh như thế, tại sao ta luôn ngốc như vậy…”
Hắn dùng sức đập vào đầu mình.
Nguyễn Minh Châu kéo tay của hắn: “Loan Loan di thông minh, vậy ngươi học theo một chút, vốn dĩ đã ngốc, càng đánh càng ngốc.”
“Ta muốn về kinh.” Triệu Tam Ngưu siết chặt nắm đấm: “Ta nhất định phải nghĩ cách thuyết phục hoàng thượng phái binh đi cứu nương ta.”
“Ngươi đã bị thương rồi, dày vò như vậy làm gì?” Nguyễn Minh Châu nhíu mày: “Hơn nữa một võ quan thất phẩm như ngươi về kinh cũng rất khó gặp được hoàng thượng, cho dù gặp được, thân phận của ngươi cũng không được cho phép tham gia triều chính, vẫn nên ở lại đây dưỡng thương cho tốt, đợi sức khỏe tốt lên, chúng ta lại lên chiến trường đánh đám cẩu tạp chủng Tây Nhung đó tơi bời hoa lá!”
Mặc kệ Nguyễn Minh Châu khuyên thế nào, Triệu Tam Ngưu cũng nhất quyết đòi về kinh.
Vân Huy tướng quân bất đắc dĩ, chỉ đành sắp xếp xe ngựa, sắp xếp người chuyên hộ tống hai người họ về.
Tờ mờ sáng hôm sau, hai người ngồi lên xe ngựa, trong xe bố trí rất thoải mái, Triệu Tam Ngưu có thể nằm dưỡng thương.
Hắn vốn muốn cưỡi ngựa về kinh nhanh một chút, nhưng bị Nguyễn Minh Châu cưỡng ép ấn lại, chỉ đành kiên nhẫn nằm nhắm mắt dưỡng thần.
Từ bắc cương tới kinh thành, nếu chỉ đi một chuyến, ngựa nhanh ba ngày, ngồi xe ngựa phải mất sáu bảy ngày.
Mà sĩ binh do Vân Huy tướng quân phái đưa thư đã sớm tới kinh vào ba ngày trước, sớ cũng được đưa vào bàn trong Ngự Thư Phòng hoàng thành.

Advertisement
';
Advertisement